Thiên Uy môn Thân Báo là người tính toán chi li, có thù tất báo! Hắn tận hết sở trường làm nhục người khác, tùy ý tra tấn nhóm tu sĩ đến từ Cửu Châu!
Bất kể là Công Dương Lễ, Văn Bạch Tử, hay là Tùng Vân tán nhân cùng mấy vị khác ở đây đều được coi là nhân vật danh chấn một phương ở Cửu Châu, có khi nào phải chịu nhục nhã như vậy đâu?
Đây còn là Tiên Vực mà mình chờ mong đã lâu, cũng trải qua thiên tân vạn khổ cũng phải tìm kiếm đó không?
Không thấy linh đan diệu dược, tu vi chưa đề thăng, còn chưa nhìn rõ mặt thật của Hành Thiên Tiên Vực này đã gặp phải tai họa bất ngờ, khiến mọi người thất thủ bị bắt. Hiện giờ thân hãm lao tù, lại bị lăng nhục, thật sự khiến người ta không thể nào chịu nổi! Mà tu vi bị Phục Long thung phong bế, tứ chi thì bị Khốn Long tác trói buộc, mình thành cá thịt, người ta là dao thớt, biết phải làm sao.
Đúng vào lúc này, lại một tiếng quát lạnh vang lên: Ta tới giết ngươi!
Thân Báo đang đắc ý, nghe tiếng ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trên Phục Long thung, tám người bị trói không thiếu một ai. Là ai muốn giết ta?
Đột nhiên có phát hiện, Thân Báo vội vàng ngẩng đầu nhìn, không khỏi thần sắc biến đổi. Không kịp nghĩ nhiều, hắn đột nhiên lách ra ngoài trượng ngoài, lại đột nhiên thế đi khựng lại, không ngờ đứng yên bất động ở giữa đường. Trên người hắn bị trói chặt một tầng cấm chế, bất kể có giãy dụa như thế nào, nhất thời vẫn khó có thể nhúc nhích. Mà đúng vào lúc này, một người trẻ tuổi mặc áo bào tro xuất hiện ở giữa không trung, một tay cầm kim kiếm, một tay cầm một khối cấm bài. . .
Nhìn người trẻ tuổi không hề lạ mặt kia, cùng với uy thế cuồn cuộn trên người hắn phát ra, Thân Báo thất thanh kêu lên:
- Nguyên Thần phân thân? Ngươi. . . Ngươi không phải tiểu bối Nguyên Anh, ngươi là Hóa Thần. . . Luyện Hư. . .
Hắn không khỏi trở nên rối ren, quay đầu hô to hướng về phía xa xa:
- Tấn Sơn Tử, mau tới giúp ta.
Lúc này, sáu vị tu sĩ Hóa Thần bọn Tùng Vân tán nhân, Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ, còn cả Hoa Trần Tử đều quên mất phẫn nộ, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn Lâm Nhất bỗng nhiên xuất hiện trong không trung. Hai hàng lông mày hắn xếch ngược, thần thái lạnh lùng, cả người trên dưới chớp động một tầng kim mang thần dị, càng lộ ra vẻ uy vũ bất phàm! Mà uy thế hắn phát ra, so với hai vị cao nhân Luyện Hư lúc trước cũng không kém là bao.
Lâm Nhất từng ở Hậu Thổ tiên cảnh một kiếm chấn kinh bát phương! Hắn chung quy chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh mà thôi, vẫn khó có thể đánh đồng với tu sĩ Hóa Thần! Có điều, hắn lúc này tại sao lại thể hiện ra được tu vi sâu không lường được như vậy? Bất ngờ dùng cấm bài của Mặc môn vây khốn Thân Báo thì còn có thể lý giải! Mà người trẻ tuổi này lại muốn giết một đối thủ tu vi Hóa Thần hậu kỳ, thật sự vượt quá sức tưởng tượng! Mà một Lâm Nhất, vẫn bị trói trên Phục Long thung, cúi đầu im lặng.
Lúc mọi người của Cửu Châu đang kinh ngạc, Lâm Nhất không hề có dấu hiệu biến mất trong không trung, sau đó đột nhiên lóe lên, đã tới gần Thân Báo. Hắn lúc này không hề dong dài, mà phất tay đánh xuống một đạo kim quang.
Thân Báo hoảng sợ biến sắc, kinh hãi nói:
- Tiên khí.
Hắn vừa lên tiếng, liền theo kiếm quang đột nhiên đánh tới mà im bặt. Trong nháy mắt, hắn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, lại đột nhiên từ trên từ đỉnh đầu bay ra một người nhỏ to bằng quyền đầu, mang theo vẻ mặt hoảng hốt trốn về phương xa.
Lâm Nhất giống như đã đoán được trước rồi, tay trái thu lấy cấm bài búng ra một chỉ. Ngay lập tức, một luồng hỏa diễm màu đen giống như một đạo tia chớp màu đen đột nhiên đuổi theo người nhỏ. Thoáng chốc, trong không trung truyền đến một tiếng kêu thảm rất nhỏ, Nguyên Thần của Thân Báo đã bị đốt thành hư vô trong Thiên Sát Lôi Hỏa.
Nửa hơi thở, một hơi thở, hay chỉ là trong một suy nghĩ lóe lên? Không có thanh thế đất rung núi chuyển, cũng không có giao phong kinh tâm động phách, chỉ vô tình và thong dong như gió quét lá, Lâm Nhất cứ như vậy dễ dàng diệt sát một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ.
Lúc người của Cửu Châu đang rúng động, Thân Báo đứng đờ tại chỗ bỗng nhiên gồm cả cấm chế trên người từ từ tách thành hai nửa. Trong nháy mắt phốc một tiếng hóa thành những mảnh vụn máu thịt. Chỉ trong khoảnh khắc, một tiếng nổ vang lên, trong sơn cốc lập tức nổi lên bão táp.
Sau một thoáng, phong lôi không còn, trong sơn cốc tĩnh lặng không tiếng động. Nhục thân của Thân Báo sớm đã không còn bóng dáng, chỉ có Lâm Nhất ngạo nghễ ở trên trời. Trên tay hắn cầm một chiếc nhẫn rồi lặng lẽ ngắm nghía, sau đó thì thu hồi lại, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Ở cốc khẩu Hạo Thiên cốc, Tấn Sơn Tử cùng một hai chục đệ tử Nguyên Anh hoảng sợ đứng đó, trong mắt vẫn đầy vẻ kinh ngạc! Vừa rồi khi Thân Báo lên tiếng gọi, hắn căn bản không thèm để ý tới. Ai ngờ trong nháy mắt tình hình đại biến, cho dù có lòng muốn chạy tới tương trợ cũng không có sức hồi thiên.
Bên trong nhóm tu sĩ đến từ hạ giới này không ngờ có cao nhân Luyện Hư. Hắn không những không sợ Phục Long thung và Khốn Long tác, còn nắm giữ tiên khí, lại một chiêu giết Thân Báo, thật sự không thể tưởng tượng.
Đột nhiên người trẻ tuổi kia nhìn tới, Tấn Sơn Tử trong lòng lạnh toát, vội vàng xoay người lớn tiếng phân phó:
- Tử thủ cốc khẩu! Trưởng bối trong môn sẽ tới ngay.
Còn chưa nói hết, hắn giơ tay tung ra mấy đạo Truyền Âm phù. Chuyện quá khẩn cấp, chỉ có triệu hoán cường viện! Nếu thật sự để mấy tu sĩ hạ giới này chạy thoát, mình chắc chắn không tránh được bị sư môn phạt nặng!
Lâm Nhất thấy những Hành Thiên tu sĩ đó vẫn chưa tới gần, lập tức quay người bay về. Hắn không rảnh bận tâm tới phản ứng của nhóm người Cửu Châu, đạp thẳng lên hư không, Kim Long kiếm trên tay đột nhiên hạ xuống.
- Ầm ầm ầm.
Tám tiếng động vang lên, tám cây Phục Long thung được luyện chế từ hắc ngọc bị Kim Long kiếm chém nát, Khốn Long tác cũng theo đó mà biến mất, tám người bị trói lần lượt thoát.
Hoa Trần Tử kéo quần áo rách tươm trên người che đi da thịt lõa lồ, vẫn kinh hồn bất định. Nàng ta nhìn chằm chằm thân ảnh cao ngất kia, nỗi lòng khó hiểu!
Sáu người Tùng Vân, Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ còn chẳng buồn thở, ánh mắt chậm rãi di động theo người trẻ tuổi kia.