Hai Lâm Nhất giống nhau như đúc thoáng chốc hợp hai thành một. Mà chỉ trong nháy mắt, hai chân hắn vừa chạm đất đã không chịu được mà lảo dảo, tiếp theo chính là phun ra một ngụm tiên huyết, lập tức ánh sáng vàng thần dị trên người cũng biến mất.
Thấy thế, Tùng Vân tán nhân thầm động dung. Chắc hẳn tiểu tử này dùng bí pháp gì đó mới có thể đại triển thần uy, nhưng lại vẫn không khỏi làm tổn hại tới tu vi của bản thân! Hắn trịnh trọng chắp tay nói:
- Lâm Nhất! Ngươi hôm nay liều mình cứu giúp cũng chính tay giết cừu địch, tổ tôn Tùng Vân ta suốt đời khó quên!
Văn Bạch Tử nhẹ nhàng gật đầu, giơ tay nói:
- Lâm Nhất, phần nhân tình này ta nhớ kỹ.
Sau đó, Công Dương Lễ, Âm Tán Nhân, Mặc Cáp Tề và Bách Lý Xuyên đều phụ họa như vậy.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người, thuận tay ném trả túi Càn Khôn của Công Dương Lễ, Văn Bạch Tử va Hoa Trần Tử. Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, khóe miệng vẫn còn dính vết máu. mang theo mấy phần chua chát nói:
- Lúc này ở đây, sinh tử không do người! Ta không cứu được ai cả.
Không để đối phương lên tiếng, hắn lại phất tay, lo lắng nói:
- Tiền bối của Thiên Uy môn và Phục Long môn chỉ cần có một người quay lại thôi là chúng ta không còn đường sống! Lao ra khỏi Hạo Thiên cốc, ai nấy tự chạy thoát thân, việc này không nên chậm trễ. . .
Mọi người trong lòng trầm xuống! Tình hình của Lâm Nhất rất xấu, lại trông cậy vào tiểu bối như hắn đi đối phó với những cao nhân tu vi Luyện Hư đó chính là chuyện hão huyền. Mà các Hành Thiên tu sĩ trông coi cốc khẩu đã phát ra Truyền Âm phù cầu cứu, đại họa sắp giáng xuống.
Văn Bạch Tử không cần nghĩ ngợi, cao giọng nói:
- Lời của Lâm Nhất rất có lý! Cốc khẩu chỉ còn lại một Tấn Sơn Tử, không đáng lo! Lúc này chính là thời cơ để chạy trốn.
Hắn nói xong liền cùng và Âm Tán Nhân, Mặc Cáp Tề, Bách Lý Xuyên, Công Dương Lễ lao về phía cốc khẩu. Hoa Trần Tử từ trong túi Càn Khôn lấy ra một kiện váy dài mặc vào, liền đi theo Tùng Vân tán nhân tiến về phía trước. Quay đầu thấy Lâm Nhất cũng bay theo sau, nữ tử đó không quên gật đầu cám ơn.
Một nhóm tám người tới từ Cửu Châu trong nháy mắt liền còn cách cốc khẩu mấy chục trượng.
Trước thất thủ bị bắt, sau lại chịu khi nhục, sớm đã khiến đám người Văn Bạch Tử xấu hổ và giận dữ vô cùng. Hiện giờ thoát ra khỏi lồng giam, ai nấy đều mang theo một bụng lửa giận giết tới cốc khẩu. Tấn Sơn Tử cùng hơn hai mươi tu sĩ Nguyên Anh mặc dù kết trận chiếm đóng, có điều vẫn là bọ ngựa đấu xe, không biết tự lượng sức mình. . .
Đám người Văn Bạch Tử ở đằng trước đều tự tế ra pháp bảo, mắt thấy sắp va chạm vẫn các Hành Thiên tu sĩ đang chặn đường, Lâm Nhất đi sau bỗng nhiên trong lòng thắt lại, ngạc nhiên giương mắt nhìn.
Cùng lúc đó, cốc khẩu Hạo Thiên cốc đột nhiên có thêm thân ảnh của một người trung niên. Hắn dáng người trung đẳng, quần đen áo đen, mặt vang râu vàng, hai mắt như đạ bàng, vẻ mặt hung ác nham hiểm. Thấy đám người Cửu Châu xông tới, trong mắt hắn chợt lóe ngang, trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Sau đó chính là ầm một tiếng. Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ và Âm Tán Nhân Đứng mũi chịu sào bay ngược trở về, Mặc Cáp Tề, Bách Lý Xuyên thì hốt hoảng lui về phía sau, Tùng Vân tán nhân, Hoa Trần Tử và Lâm Nhất thì không hẹn mà cùng ngừng thế đi lại.
Lại đột nhiên sinh biến, cốc khẩu đã ở gần trong gang tấc lại vẫn chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới! Lúc đám người Cửu Châu đang lo sợ lúng túng, chợt thấy người trung niên đó lại hiện thân, sau đó chính là một đạo ánh sáng bạc hiện lên. Âm Tán Nhân ở gần không kịp tránh né, không ngờ 'Bùm' một cái nhục thân nổ tung. Tình trạng vô cùng thê thảm! Trong không trung, chỉ còn lại một người nhỏ Nguyên Thần.
Đột nhiên tỉnh ngộ, Nguyên Thần của Âm Tán Nhân vừa muốn trốn chạy thì đã muộn rồi! Người trung niên đó tiến lênmột tay tóm lấy, dùng sức bóp một cái, tiếp theo liền nhét vào trong miệng rồi nuốt xuống, còn rát có tư vị nhai mấy cái.
Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ, Mặc Cáp Tề và Bách Lý Xuyên, đã hoảng sợ lui về bên cạnh Tùng Vân, Hoa Trần Tử và Lâm Nhất. Bảy người tụ lạ một chỗ, đều trợn mắt há hốc mồm! Nuốt sống Nguyên Thần! Cử chỉ cực kỳ tàn ác như vậy không ngờ lại phát sinh ở nơi được gọi là Tiên Vực này! Đạo tâm ở đâu? Nhân tính ở đâu.
Người trung niên đó sau khi cắn nuốt Nguyên Thần, không tiếp tục làm khó dễ. Hắn lăng không mà đứng, khinh thường nhìn bảy người Cửu Châu cách đó không xa, khặc cười nói:
- Ha ha! Mấy tiểu bối cũng dám giương oai ở Hành Thiên Tiên Vực, đúng là hạng vô tri!
- Đa tạ tiền bối viện thủ.
Thấy người đến một chiêu định Càn Khôn, Tấn Sơn Tử thở phào nhẹ nhõm. Hắn vừa muốn tiến lên bái kiến liền bị đối phương bực mình đuổi đi, không cho là đúng hừ một tiếng, âm trầm nói:
- Cho dù không nhận được Truyền Âm phù, Nam Hành Tử ta cũng muốn tới gặp mấy tiểu bối đến từ hạ giới này một chút!
Nói đến đây, người trung niên tên là Nam Hành Tử hất cằm, mang theo một nụ cười lạnh quỷ dị nói tiếp:
- Thần hồn đều tiên tan vừa rồi chính là một quỷ tu, là Âm Tán Nhân hả?
Nam Hành Tử này chính là cao nhân Luyện Hư của Hành Thiên Tiên Vực này không nghi ngờ gì nữa! Mà hắn sao lại biết lai lịch của nhóm người Cửu Châu, cũng nói ra tục danh của Âm Tán Nhân? Đám người Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc vô cùng.
- Các ngươi chỉ còn lại tám người. . .à, còn có bảy người thôi...
Nam Hành Tử mạc danh kỳ diệu nói ra một câu. Mà những lời ngữ bất kinh nhân của hắn lại được thốt ra liên tục, tiếp theo vênh váo tự đắc nói:
- Yêu tu đó là Công Dương Lễ, ma tu là Tùng Vân tán nhân, mặt như người chết là Văn Bạch Tử, thô tục không chịu nổi là Mặc Cáp Tề, bộ dạng thư sinh là Bách Lý Xuyên, nữ tử duy nhất là Hoa Trần Tử, tiểu tử đáng giận là Lâm Nhất! Những gì ta nói có đúng không?