Vừa đến đã liên tục gặp nạn, không chỉ như vậy, nội tình của bên mình lại bị đối thủ nắm rõ. Đám người Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ cùng với cả Lâm Nhất, trong lòng giống như có sóng to gió lớn, nhất thời khó có thể kiềm chế.
Nam Hành Tử này rốt cuộc là người phương nào? Hắn sao lại nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay như vậy?
Có điều ngay lập tức, mọi người đều đang ngơ ngác nhìn nhau đều như hiểu ra!
Văn Bạch Tử không nhịn được thầm thở dài, nhẹ giọng nói:
- Nếu không phải có người bán đứng, ở đây chắc không ai biết được lai lịch của chúng ta!
Đối với điều này, những người còn lại đều công nhận. Tùng Vân tán nhân lắc đầu như không muốn tin, thở dài:
- Công Lương Tán và Xuất Vân Tử tung tích không rõ! Như vậy xem ra người âm thầm quấy phá này chắc là hai người họ không nghi ngờ gì nữa!
Từ Hạo Thiên tháp tự dưng biến mất, Công Lương Tán và Xuất Vân Tử liền không thấy bóng dáng theo. Mà sau khi liên tục gặp kiếp nạn, nhóm người Cửu Châu không rảnh bận tâm, vào lúc này lại đột nhiên hiểu ra tất cả. Không ai báo cáo tình hình thực tế, Nam Hành Tử kia làm sao có thể nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay như vậy?
- ...Ta còn biết thứ các ngươi sở dụng là túi Càn Khôn thấp kém không ra gì! Ngoan ngoãn giao ra đây, nói không chừng ta sẽ xử lý nhẹ nhàng!
Nam Hành Tử tiếp tục cả vú lấp miệng em nói:
- Nếu không, hừ!
Nói tới một nửa, bên tai đột nhiên truyền đến truyền âm của Tấn Sơn Tử, hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng, có chút bất ngờ nói:
- Không ngờ có người phá được Phục Long thung và Khốn Long tác, còn giết Thiên Uy môn Thân Báo?
Lời nói khựng lại, Nam Hành Tử hai mắt hung quang đại thịnh, uy thế đáng sợ lập tức bao phủ cả tòa sơn cốc. Hắn cười gằn, quát lên:
- Tiểu tử tên là Lâm Nhất còn không mau lăn ra đây quỳ xuống cầu xin tha thứ cho ta, còn đợi tới khi nào nữa.
Sát ý ngập trời ập xuống, bức cho một nhóm bảy người của Cửu Châu vội lui ra sau hơn mười trượng, chờ hai chân vừa chạm đất, lúc này mới cố gắng đứng vững lại. Chợt thấy Nam Hành Tử điểm danh gọi họ, Hoa Trần Tử ở sát bên cạnh Lâm Nhất hoang mang nói:
- Giờ thì phiền to rồi! Đừng có liều chết, nghĩ cách chạy thoát thân quan trọng hơn.
Tùng Vân tán nhân mang theo vẻ kiêng kị nhìn Nam Hành Tử ở phía trước, quay sang vội vàng nói:
- Lâm Nhất, nếu có thể chạy trốn một mình thì đừng quan tâm tới người khác!
Đám người Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ đều quay đầu ra hiệu, ai nấy thần sắc ngưng trọng. Bách Lý Xuyên lại không quên dặn dò
- Cầu an nhất thời đợi ngày sau!
Từ lúc Nam Hành Tử hiện thân, giết Âm Tán Nhân, lại tìm tới đầu mình, Lâm Nhất thủy chung hai hàng lông mày nhíu chặt và sắc mặt âm trầm. Nguy cơ sinh tử mấy trăm năm qua chưa từng có cứ vậy đột nhiên hàng lâm, khiến hắn đã có cảm giác điềm xấu! Quả nhiên, trước mắt thân ở trong tuyệt cảnh tử địa, là chạy trời không khỏi nắng.
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua Hoa Trần Tử, lại chậm rãi chuyển sang mọi người. Nhìn những đối thủ, cừu gia trước đây, khóe miệng hắn nở nụ cười ngông cuồng bất kham, trầm giọng nói:
- Ta vốn định cầu an một đời, nhưng lại chưa bao giờ được an bình dù chỉ một lát! Mà hôm nay lúc này ở đây...
Trong mắt hắn huyết quang chớp động, quay về trước, lại nói tiếp:
- Ta sẽ tận hết khả năng của ta, giết ra một mảng thiên địa!
Nói xong, thân hình Lâm Nhất hơi lắc lư. Hắn giơ tay lên lấy ra mấy bình đan dược rồi đổ hết vào miệng, nói tiếp:
- Các vị đạo hữu, cứ tùy cơ ứng biến thôi!
Không do dự nữa, dưới chân hắn lăng không đạp bước, cả người trong nháy mắt tuôn ra hào quang màu vàng, khí thế lẫm nhiên như lúc giết người hủy cọc!
Trong nháy mắt, Lâm Nhất bay tới không trung giằng co từ xa với Nam Hành Tử kia. Cánh tay hắn rung khẽ, Kim Long kiếm kiếm quang chớp động. Nhìn đối thủ thần sắc hơi ngạc nhiên, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Lão long, còn chiến được không?
- Hừ.
Có người khinh thường hừ một tiếng, Lâm Nhất nói tiếp:
- Đa tạ ngươi xuất thủ giúp ta giết Thân Báo, cũng cứu đồng đạo Cửu Châu! Bằng không cho dù là Phục Long thung đó ta cũng không đối phó được!
Bên trong khí hải của hắn, lão long chắp tay sau lưng khoan thai dạo bước, vung tay nói:
- Đừng có vội làm thân lấy long! Nếu không phải ngươi tu luyện Phân Thân thuật, ta cho dù có lòng muốn giúp thì cũng đành bất lực!
- Nam Hành Tử này chính là tu vi Luyện Hư trung kỳ! Mà thần hồn chi lực của ngươi trước đó đã hao tổn rất nhiều, ta sợ...
Lâm Nhất nhướn mày, muốn nói lại thôi.
- Ta nhổ vào! Nếu không phải ngươi tới ngoại giới, ta đã mặc kệ ngươi rồi!
Lão long kêu lên, lại mang theo mấy phần cảm khái nói:
- Một đời không tránh khỏi tam tai ngũ nạn, tiểu tử ngươi xứng đáng có một kiếp này. Thiên ý như vậy, biết làm sao? Lão long ta đành phải liều mình bồi tiếp, chẳng còn cách nào khác.
Từ sau khi tới Hành Thiên Tiên Vực này, lão long công bố muốn bế quan ngàn năm liền không thể an phận được nữa! Có điều, cái gọi là thiên ý thật sự khiến người ta buồn bực. Lâm Nhất mang theo một chút khó chịu nói:
- Trước có hai tiên môn dụng ý bất thiện, sau lại có Nam Hành Tử giống như ác hổ chắn được, “Thiên uy phục long lộ khó đi' này chính là thiên ý mà trong miệng ngươi thường nhắc tới hả.
- Mặc dù là trùng hợp, nhưng ai dám nói không phải là thiên ý chứ!
Trong lời nói của lão long mang theo mấy phần bí hiểm, Lâm Nhất thần sắc trầm tĩnh, hỏi:
- Nếu ta khó thoát khỏi kiếp nạn này thì sẽ thế nào?
- Thiên ý khó dò, ta làm sao biết được chết sống của ngươi!
Lão long nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lại khoe khoang huyền cơ: