- Trong họa có phúc, trong phúc có họa! Sau đại kiếp đại nạn có cơ duyên khác cũng chưa biết chừng.
- Có câu là thiên ý trêu người!
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, trào phúng:
- Phải xem hôm nay làm thế nào để đạp phá kiếp nạn này! Không chết thì sống! mà không sống thì ta và ngươi mỗi người một đường.
Lão long có lòng muốn phản bác, nhưng lại nghẹn lời không biết nói gì.
Hoa Trần Tử mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt. Nàng ta nắm chặt quyền đầu, trong lòng lo sợ bất an. Nam Hành Tử chính là có tu vi Luyện Hư, cho dù đám người sư tổ liên thủ cũng chưa chắc đã đỡ được một kích của đối phương. Mà tiểu tử đó rõ ràng thương thế không nhẹ, lại vẫn dựa vào một thân thần thông quỷ dị đối mặt với cường địch! Hắn là vì mình, hay là vì những người phía sau mới đứng ra đấu tranh? mà mình chưa bao giờ động lòng với một người như vậy, giờ sao lại.
Tùng Vân tán nhân, Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ, Mặc Cáp Tề và Bách Lý Xuyên đều súc lực chờ đợi! Mặc dù không biết tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng vào lúc khẩn yếu quan đầu nhất này. Sống hay chết là trong một lần liều này.
Nam Hành Tử vốn tướng có người muốn quỳ xuống đất cầu xin, nhưng lại đợi mãi vẫn không có động tĩnh. Tiểu tử đó tay cầm một thanh tiên khí lăng không mà đứng, sát khí dần thịnh, còn cười nhạo liếc xéo, thần thái cực kỳ bất kính. Hắn cả giận nói:
- Tiểu tử không biết sống chết! Còn không mau lăn tới đây cho ta.
Hai tay áo hắn vung lên, liền muốn đích thân động thủ dằn mặt.
Đúng vào lúc này, uy thế trên người Lâm Nhất đột nhiên gia tăng. Trong nháy mắt Nam Hành Tử hơi ngẩn ra, hắn đột nhiên lướt tới, hai tay cầm Kim Long kiếm bỗng nhiên đánh xuống. Lập tức một đạo kim quang nhanh như điện thiểm đột nhiên hóa thành một con kim long dài hơn mười trượng, cuốn theo sát ý ngập trời lao về phía trước.
Tiểu bối này ẩn tàng tu vi? Nam Hành Tử không kịp nghĩ nhiều, tay áo vung nhanh, trong hai tay đột nhiên bay ra chín đạo quang mang màu đen. Trong chớp mắt, chín đạo quang mang màu đen huyễn hóa ra chín con ác giao màu đen dài dài mấy trượng, cũng lập tức kết trận lao về phía kim long đang đột kích.
Chỉ trong khoảnh khắc trước cốc khẩu của Hạo Thiên cốc chính là ầm một tiếng, chín con hắc giao lập tức không thành hình, cũng có con thậm chí bay lên không rồi vỡ nát, hóa thành những mảnh ngọc bay tán loạn. Kim long phá trận mà ra, lao thẳng tới Nam Hành Tử...
Phục Long đại trận của Phục Long môn không ngờ không vây được một con kim long hư ảo? Tiểu bối đó rốt cuộc có tu vi thế nào? Lúc Nam Hành Tử đang kinh ngạc, một đạo kim quang nhanh như sấm đánh hung hăng bổ vào người hắn.
Ầm một tiếng, giống như kinh lôi đánh xuống! Thân thể Nam Hành Tử ầm ầm tiêu tán, mà dư uy vẫn chưa hết, cuồng phong tỏa ra bốn phía, Tấn Sơn Tử và hơn hai mươi đệ tử Nguyên Anh sợ tới mức vội vàng tránh né.
Cùng lúc đó, y Nam Hành Tử khác không ngờ xuất hiện ở cách đó mấy chục trượng, cũng va vào trên vách đá cạnh cốc khẩu. Hắn mang theo vẻ oán hận và thần sắc hoang mang vội vàng nhìn lại, sau đó thì biến mất tại chỗ, không ngờ là trốn ra khỏi Hạo Thiên cốc.
Một kiếm đánh lui Nam Hành Tử, ánh sáng vàng trên người Lâm Nhất cũng theo đó mà trở nên ảm đạm, cả người mang theo vẻ mỏi mệt và bất đắc dĩ nói:
- Thật là con mẹ nó mệt chết đi được! Lâm tiểu tử, ta chỉ có thể cứu ngươi lần này thôi! Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình.
Bên trong khí hải, lão long nằm vật xuống đất, há miệng thở hổn hển, cả người suy yếu vô cùng. Trước giết Thân Báo, sau lại chém gãy tám cây Phục Long thung, mỗi một lần hắn đều phải toàn lực thi triển tu vi. Mà còn chưa kịp nghỉ ngơi, lại phải Nam Hành Tử, thật sự đã không thể gắng gượng được nữa.
Lâm Nhất người đang ở giữa không trung, thế đi khựng lại, uy phong lẫm liệt. Đám người Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ cùng Bách Lý Xuyên không lỡ thời cơ bay tới trước mặt, hắn vung tay ra hiệu, hướng về phía cốc khẩu đã thông suốt trầm giọng nói:
- Đi thôi.
Đám người Văn Bạch Tử cũng chẳng để ý tới điều bất ngờ, không ai dám do dự, đều lần lượt lao về phía cốc khẩu. Đám người Tấn Sơn Tử chỉ sợ vạ lây đang trốn ở bên cạnh, căn bản không kịp ngăn cản.
Lâm Nhất quay đầu nhìn Hạo Thiên cốc dã trống rỗng, không nhịn được thầm thở dài. Khi Tiên Vực tìm kiếm đã lâu đột nhiên hàng lâm, không ngờ khiến người ta không biết làm thế nào! Mà lão long trước nay thích cò kè mặc cả lần này lại không chút do dự dồn hết toàn lực giúp đỡ!
Đúng là làm khó lão long rồi! Năm lần bảy lượt phải dựa vào một hồn thể để cứu giúp, nhưng bảo người ta phải làm sao đây! Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình! Con đường về sau phải dựa vào bản sự của chính mình mà đi tiếp thôi!
Không muốn trì hoãn, Lâm Nhất thu hồi Kim Long kiếm, trong thời gian ngắn xuyên qua cốc khẩu mấy chục trượng, trước mắt sáng tỏ thông suốt!
Sơn cốc xanh um tươi tốt, sinh cơ dạt dào. Vầng 'Trăng tròn' treo cao trên trên trời từng thấy lúc ở Hạo Thiên có thể nói là kỳ quan! Trên thương khung Vô tận, mấy ngôi sao to nhỏ như hạt châu, cái chén, cái bát đan xen với nhau, cũng có tinh vân vờn quanh, tăng thêm mấy phần thần bí khó lường!
Lâm Nhất không có lòng dạ nào mà ngắm nghía thắng cảnh thiên địa, vội vàng độn đi! Chưa thoát ly hiểm địa, há có thể lơ là! Mà chỉ trong nháy mắt, phía trước đã xuất hiện ba bóng người! Chính là Tùng Vân tán nhân dẫn theo Hoa Trần Tử bay về, ai nấy thần sắc hoang mang. Phía sau hai người không ngờ là Nam Hành Tử đang đằng đằng sát khí! Mà những người khác thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Có lẽ là trong lòng có cố kỵ, Nam Hành Tử đột nhiên dừng lại trong không trung. Vẻ mặt hắn đầy hung ác, hầm hè nhìn chằm chằm Lâm Nhất. . .
Chợt thấy Lâm Nhất bay tới, hai người may mắn chạy trốn kịp vẫn kinh hồn bất định. Tùng Vân tán nhân hổn hển nói:
- Sau khi chúng ta rời khỏi Hạo Thiên liền bị Nam Hành Tử cản đường và chặn giết từng người một.
Hoa Trần Tử đã mặt mày trắng bệch, sợ hãi quay đầu lại nhìn, tiếp theo liền phân trần:
- Vì lo cho ta, liên luỵ sư tổ thi triển độn pháp, cho nên tụt lại phía sau, nhờ thế mà may mắn sống sót! Mà các vị tiền bối đó.
Đôi tổ tôn này xưa nay cơ trí hơn người này, trước mắt lại đều phương tấc đại loạn! Lâm Nhất đột nhiên ngừng lại, vội vàng hỏi:
- Đám người Văn Bạch Tử thế nào rồi?
Tùng Vân tán nhân khó khăn lắm mới hòa hoãn lại được, lại lập tức trợn mắt! Hắn nghiến răng nghiến lợi quay người lại, chỉ về phía Nam Hành Tử, vô cùng đau đớn mắng:
- Tên không bằng cầm thú đó không chỉ giết Văn Bạch Tử, Mặc Cáp Tề và Công Dương Lễ ba người, cho dù là Nguyên Thần của họ cũng không buông tha.
Ngực Hoa Trần Tử phập phồng kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn vì phẫn nộ và kinh sợ mà đỏ bừng. Nàng ta vùng quyền đầu đang nắm chặt về phía Lâm Nhất, oán hận nói:
- Lâm Nhất! Dùng kim kiếm của ngươi giết tên đó đi.
Tùng Vân tán nhân gật đầu thật mạnh, phụ họa:
- Mong muốn của Trần Tử cũng là mong muốncủa ta! Giết tên đó, báo thù cho đồng đạo Cửu Châu ta! Cứ để hắn bám lấy, giống như kiến cắn xương, ngươi và ta đều khó mà đào thoát được.
Văn Bạch Tử, Mặc Cáp Tề và Công Dương Lễ đều đã chết, còn bị cắn nuốt Nguyên Thần! Chỉ có Bách Lý Xuyên có thể may mắn thoát khỏi? Lâm Nhất liếc Nam Hành Tử đang ở ngoài mấy trăm trượng, sau đó quan sát bốn phía. Núi non trùng điệp mênh mông vô bờ, sông sâu nước hiểm vô số, khiến người ta không biết đi đường nào. Từng đạo thân ảnh của tu sĩ vội vàng chạy tới, ai nấy khí thế hùng hổ.
Đuôi lông mày Lâm Nhất hơi nhướn lên, giơ tay lên ra hiệu cho hai tổ tôn ngừng nói, không khỏi chua chát bảo:
- Uy lực của Kim Long kiếm không còn nữa, ta làm thế nào mà giết được Nam Hành Tử này.
Hoa Trần Tử kinh ngạc tắt tiếng, lập tức rơi vào trong khủng hoảng vô tận. Nếu Lâm Nhất không có thủ đoạn quỷ thần khó lường đó, kết cục ba người chính là chỉ có đường chết! Thật sự sẽ bị người ta cắn nuốt Nguyên Thần sao. . . nghĩ đến đây, thần sắc nữ tử này trở nên tuyệt vọng, thân thể nhỏ nhắn không nén được mà run lên.
Tùng Vân tán nhân hơi ngẩn ra, không nhịn được bùi ngùi thở dài! Lúc này sắc mặt Lâm Nhất đã vàng như nến, khí tức bất ổn, rõ ràng là dấu hiệu của tu vi bị hao tổn! Nếu không có uy của kim kiếm, hôm nay khó thoát khỏi kiếp chết! Hắn dư hận khó tiêu nói:
- Xuất Vân Tử, Công Lương Tán bán đứng đồng đạo, Nam Hành Tử mất đi thiện lương, cứ mặc chúng càn rỡ sao?
Lâm Nhất hơi lắc đầu, lạnh lùng nhìn Nam Hành Tử ở xa xa. Người đó thi triển pháp môn tương tự như phân thân tránh thoát một kiếm tất sát, lúc này dã trở nên càng đáng sợ và khó đối phó hơn. Đừng nói là Tùng Vân tán nhân và Hoa Trần Tử tâm sinh tuyệt vọng, cho dù bản thân mình cũng không có đường lui! Mà tình cảnh này, đã không thể do dự! Đồng tử hắn co rút lại, rít một câu qua kẽ răng.
- Người chưa chết, đường chưa tuyệt, lực chiến tới cùng.