Chuyến đi tới Tiên Vực, có thể nói là kiếp số trùng trùng! Sau khi trải qua kinh biến, có thể mau mắn sống sót chỉ còn lại Lâm Nhất, Tùng Vân tán nhân và Hoa Trần Tử, lại bị Nam Hành Tử cầm chân và chặn đường. Mà vô số tu sĩ cũng đang từ xa chạy tới, tình cảnh của ba người thật sự là nguy cơ đầy rẫy!
Lâm Nhất không dám do dự, thân hình khẽ động, lao thẳng về phía Nam Hành Tử. Không có lão long để dựa vào, hắn chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh mà thôi! Lúc này muốn ở trước mặt một tiền bối cao nhân Luyện Hư trung kỳ đoạt được sinh lộ, không khác gì lao vào chỗ chết! Mà đây lại là con đường duy nhất, không có lựa chọn nào khác. Người chưa chết, đường chưa tuyệt, phải lực chiến tới cùng! Nhưng có ba tấc khí, liền định trước là một đi không về!
Trong giây lát, hai bên địch ta chỉ còn cách nhau trăm trượng. Thiếu chút nữa thì lật thuyền trong mương, khiến Nam Hành Tử tâm sinh ba phần kiêng kị đối với Lâm Nhất.
Thấy đối phương lại không hề sợ hãi xông tới, hắn giơ tay lên tế ra một thanh phi kiếm, không nhịn được tâm sinh nghi hoặc. Tiểu tử đó không giống như có tu vi Hóa Thần Luyện Hư, vì sao lại bỏ qua tiên khí kim kiếm không dùng.
Lâm Nhất người ở giữa không trung, thủ quyết đánh ra rất nhanh. Từng đạo lôi quang to như tùng nước theo đó mà thành, lần lượt giáng xuống.
Thấy thế, Nam Hành Tử không dám chậm trễ, vội vàng dùng phi kiếm ngăn cản. Chỉ thấy lôi quang lấp lánh, tiếng nổ điếc tai vang lên, có thể nói là động tĩnh phi phàm. Mà chỉ trong nháy mắt, thần sắc hắn hơi kinh ngạc, lập tức giận dữ tới bật cười! Lôi pháp này chỉ là thần thông của tu sĩ Nguyên Anh, đối với tu sĩ Luyện Hư mà nói thì chẳng khác nào là gãi ngứa, căn bản là không làm nên chuyện gì!
Thanh kim kiếm trước đó thì khiến người ta không dám khinh thường! Có điều, không đủ tu vi, căn bản không sử ra được uy lực của tiên khí! Một tiểu bối Nguyên Anh cố lộng huyền hư mà thôi, lúc cùng đường mạt lộ vẫn hiện ra nguyên hình! Xem ta thu thập ngươi thế nào.
Nam Hành Tử nhìn ra sự nông sâu của Lâm Nhất, lập tức yên lòng. Hắn bất chấp lôi quang lao về phía trước, chỉ muốn hành hạ một trận để trả lại mối hận của một kiếm đó!
Trong lúc đang nghĩ, Nam Hành Tử bỗng nhiên ngẩn ra. Hắn vừa lưu ý tình hình của tiểu tử đó vừa không quên ngẩng đầu nhìn, không khỏi thần sắc kinh ngạc. Chỉ thấy lôi quang đang nối nhau kéo tới lại tách ra hai bên trái phải, ở giữa bỗng nhiên xuất hiện một thanh búa lớn màu đen đang bổ xuống, vô cùng quỷ dị và thế không thể đỡ! Sát khí sắc bén này không ngờ khiến người ta tâm sinh sợ hãi!
Tiểu tử chết tiệt đó xảo trá, không ngờ ẩn giấu sát chiêu trong lôi pháp!
Nam Hành Tử bừng tỉnh, liền muốn tránh né! Mà nhìn Hành Thiên tu sĩ ở xung quanh đang từ từ tới gần, trong lòng hắn thầm dứt khoát, khu động phi kiếm pháp bảo nghênh đón.
Lâm Nhất thấy Nam Hành Tử trúng kế, toàn lực thi triển Thiên Ma ấn hung hăng đánh xuống.
Ầm một tiếng, bão táp màu đen tán loạn.
Nam Hành Tử cả người cả pháp bảo, đột nhiên bị chấn cho bay ngược ra sau, cho đến ngoài trăm trượng mới chật vật ngừng lại được, vẫn là mặt bất khả tư nghị! Tiểu tử đó thi triển thần thông gì thế, sao lại có uy lực như vậy? Một ngụm máu tụ của hắn đã tới bên miệng, lại cố gắng nuốt vào bụng. Phát hiện trong cơ thể chỉ bị chút thương nhẹ, hai mắt hắn lập tức lóe hung quang.
Thấy vậy, Lâm Nhất thầm thở dài một tiếng! Thiên Ma ấn từng đánh đâu thắng đó, không ngờ không giết được một cao nhân Luyện Hư! Không có thời gian nghĩ nhiều, hắn quay đầu ra hiệu cho Tùng Vân tán nhân và Hoa Trần Tử, tránh chỗ Nam Hành Tử đang đứng, cướp đường độn nhanh mà đi.
Phá Không Độn của Lâm Nhất so sánh với Tùng Vân tán nhân thì không bằng. Nhưng đối phương còn phải dẫn theo một Hoa Trần Tử mà chạy, tình hình của hai bên liền nghịch chuyển.
Chỉ trong thời gian một hơi thở, Lâm Nhất đã bay ra được mấy trăm dặm. Lưu ý thấy sự khác thường phía sau, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn. Tình hình ngoài hơn mười dặm khiến hắn hai mắt trợn tròn. Nam Hành Tử hung tàn mà xảo quyệt kia đã không bỏ lỡ thời cơ đuổi theo Tùng Vân tán nhân, cũng không hề lưu tình tế ra một đạo kiếm quang!
Tùng Vân tán nhân tóm chặt Hoa Trần Tử toàn lực bay nhanh, sát khí đột nhiên từ phía sau ập tới. Thấy không ổn, hắn cũng không kịp né tránh, đột nhiên ném Hoa Trần Tử ra xa, hét lớn về phía Lâm Nhất:
- Dẫn Trần Tử rời khỏi nơi này, lão phu xin ngươi.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, phi kiếm đã xuyên qua khí hải, không ngờ khuấy Nguyên Thần của hắn vỡ nát.
- Sư tổ!
Hoa Trần Tử ở trong không trung không ngừng quay cuồng, liền phát ra một tiếng hét thê lương. Khi Tùng Vân tán nhân rơi xuống, bị Nam Hành Tử đuổi tới thuận thế một cước đá bay. Thân thể không còn sinh cơ này lập tức nổ tung thành một đoàn huyết vụ, vô cùng thê thảm!
Hoa Trần Tử đột nhiên ngừng lại, hoàn toàn không còn bộ dạng hoang mang, chỉ có đôi mắt như sắp nứt ra ảnh lên lệ quang màu đỏ! Luôn cho rằng người trong thiên hạ đều có lỗi với mình, luôn cho rằng vì sư môn bạc đãi mình! Mà sư tổ thủy chung lại nuông chiều, còn hết lòng che chở, thậm chí là còn vì mình mà mất cả tính mạng.
Thấy nữ tử đó giống như là đang choáng váng đứng trố mắt trong không trung, Nam Hành Tử đang tới gần cười gằn đắc ý, vươn tay ra tóm tới.
Ngoài Hơn mười dặm, Lâm Nhất đã mất đi thân ảnh, đang dốc hết toàn lực lao về phía Hoa Trần Tử! Bất kể có thể cứu được nữ tử kia hay không, hắn đều phải liều chết thử một lần!
Đúng vào lúc này, Hoa Trần Tử bỗng nhiên nhảy lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ dữ tợn đau đớn, giống như phát điên rít lên:
- Ta phải giết ngươi để báo thù cho sư tổ.
Hai tay nàng ta đột nhiên tung ra các loại pháp bảo giống như mưa rào, hoàn toàn là tư thế dũng mãnh liều mạng không sợ chết.
Nam Hành Tử hơi kinh ngạc, lập tức khinh thường hừ một tiếng. Tay áo hắn vung lên, cuốn theo nguyên thần chi lực. Thế công Đầy trời lập tức bị dẫn sang một bên, thân hình hắn hư thực lóe lên, thừa cơ cách không tóm lấy Hoa Trần Tử. Đúng lúc này, ngoài mấy chục trượng hiện ra thân ảnh của Lâm Nhất, đang lớn tiếng quát:
- Thả nàng ta ra.
Tiểu tử này bản thân khó bảo toàn mà còn dám quay lại cứu người? Nam Hành Tử mang theo vẻ mặt trêu tức nhìn Lâm Nhất, trên tay hơi dùng sức. Hoa Trần Tử không chịu nổi rên lên một tiếng. Một dòng máu từ khóe miệng trào ra, vẻ mặt của nàng ta vẫn phẫn nộ. Thân hình mảnh mai hơi run run, giống như đào hồng tháng ba, bất lực trước tiết lạnh màu xuân.
- Nam Hành Tử! Ngươi tội đáng chết vạn lần. . .