Vô Tiên

Chương 1794: Chương 1794: Cửa trời mở rộng (1)




Sơn môn đã đổ sập từ lâu, phong sơn đại trận đã bị hủy gần hết, Thiên Uy môn trên dưới đã là một mảng hỗn loạn.

Một trẻ tuổi trẻ tuổi mạc áo bào tro sát khí dày đặc, thần sắc cuồng dã, không nhanh không chậm bay đến giữa sườn núi Thiên Môn, đi đến đâu là gà bay chó sủa, bóng người hoảng hốt tháo chạy tới đó.

Một trận hào quang hiện lên, giữa sườn núi đột nhiên xuất hiện mười mấy tu sĩ tướng mạo và tu vi khác nhau, đều vẻ mặt kích động, ai nấy như lâm đại địch. Đây là hai trưởng lão Luyện Hư sơ kỳ, còn có một đám đệ tử Hóa Thần hậu kỳ, khi hiện thân thì vội vã triển khai trận thế ngăn cản đường đi của người đến. Lão giả mặt dài cầm đầu phẫn nộ quát:

- Ngươi là người phương nào? Sao dám phá trận pháp, hủy sơn môn, giết trưởng lão của ta.

Người trẻ tuổi ngừng thế đi, lạnh lùng liếc nhìn bốn phía. Tu sĩ dưới Hóa Thần đều chạy tứ tán, chỉ có vài ba người có gan ngăn cản. Trên đường đã giết hai trưởng lão Luyện Hư, không ngờ vẫn có người không sợ chết. Thiên Uy môn đại thế đã mất. Thân Nhạc, ngươi có từng nghĩ tới sẽ có hôm nay không?

- Lão tử Lâm Nhất! Đặc biệt vì diệt Thiên Uy môn mà đến, tất nhiên phải phá trận, hủy môn, giết người! Có gì không ổn chứ.

Người trẻ tuổi khí thế bừa bãi, cao giọng nói tiếp:

- Các ngươi tự giải tán đi, kẻ nào dám chống lại, đừng trách lão tử đại khai sát giới...

Người đến chính là Lâm Nhất, theo Xuất Vân Tử một mình phó hội là phân thân tốn mất năm năm để luyện chế. Hoặc là nói, đó là tới thế thân của Lâm Nhất. Nguyên Thần phân thân bình thường trước khi có tu vi có, ngôn hành cử chỉ đều chịu sự thao túng của bản tôn, khó có thể làm việc, còn dễ bị nhìn ra sơ hở. Mà hắn bằng vào Ký Hồn thuật, Hồn Khôi thuật cùng với luyện khí chi pháp của Tinh Xảo môn, bên trong phân thân sử dụng long cốt luyện chế không cần phân thần mượn thể, chính là Long Anh tu vi đại tăng.

Trước đây Long Anh chỉ là Nguyên Thần chi thể, không có nhục thân thật sự và tứ chi không thể phá vỡ, rất dễ bị người ta nhìn xuyên diện mục. Mà sau khi có long cốt để luyện chế thân thể, nó không chỉ có tu vi trước đó, còn trong hư thật biến hóa tự nhiên. Có thể nói từ nay về sau Lâm Nhất sẽ có thêm một bang thủ cường đại chân chính.

Chỉ tiếc Lâm Nhất còn chưa kịp luyện chế ra phân thân của Ma Anh thì Xuất Vân Tử đã tìm. Mà Công Lương Tán đột nhiên xuất hiện khiến cho hắn đã nhận ra nguy cơ hàng lâm!

Hơn nữa bất kể Xuất Vân Tử như thế nào, chịu vì một nữ tử phàm tục mà cung tình sáu mươi năm, hắn ít nhất không phải hạng người bạc tình quả nghĩa. Mà sự hiện thân của Công Lương Tán chứng tỏ là Hành Thiên Tiên Vực đã phát hiện ra hành tung của mình. Nếu thật sự bị cao nhân Hợp Thể nhìn chằm chằm, Lâm Nhất tự thấy sẽ rất phiền phức. Khoảnh khắc đó, hắn không dám lơ là, liền có tính toán cho điều xấu nhất, bản tôn biến mất, dùng thế thân của Long Anh để ứng phó với tình thế nguy hiểm. Chỉ cần bản tôn có thể tránh được nhất thời thì có thể trốn tới trong tinh không. Đến lúc đó chẳng ai làm gì được mình.

Khi Long Anh đi gặp Công Lương Tán, cao thủ của Thiên Uy môn xuất hiện. Mà tam anh vốn là một thể, tất cả những gì ở dị địa bản tôn đều biết. Thấy có cơ hội để nắm lấy, Lâm Nhất sao chịu bỏ qua. Hắn trên đường chạy tới Phục Long môn thu hồi Kim Long kiếm thì vừa hay đi qua Thiên Uy môn Thiên Môn, liền tới trả thù.

Hoạt động vơ vét tài sản và diệt môn đối với Lâm Nhất mà nói có thể nói là thuần thục lắm rồi. Sau khi hắn ẩn thân lẻn vào Thiên Uy môn, lập tức phá vỡ phong sơn đại trận, lại hiện ra chân thân để xông thẳng vào. Chỉ cần giết tu sĩ Luyện Hư của đối phương, sẽ đuổi đi được rất nhiều đệ tử vãn bối, sau đó sẽ đánh cướp một phen, Thiên Uy môn chắc chắn sẽ nguyên khí đại thương, hắn cũng xem như tạm thời trút được cục tức trong lòng. Muốn diệt trừ triệt để được tiên môn này thì vẫn còn cần thời gian. Mà trước mắt hắn lại không có thời gian, ở ngoài vạn vạn dặm Long Anh đã bị ba cao nhân Hợp Thể vây khốn.

- Lâm Nhất, ngươi là tu sĩ nhà nào, sao dám đối địch với Thiên Uy môn ta! Môn chủ Nhà ta tức khắc sẽ về, ngươi gặp họa rồi đó.

Trưởng lão Luyện Hư mặt dài kia vẫn tức giận quát, hắn và mọi người đều ở phía sau mọi người đều tế ra pháp bảo, bày ra tư thế thề sống chết bảo vệ sơn môn.

- Gần trăm năm nay, Thân Nhạc không ngừng tính kế lão tử, các ngươi lại hoàn toàn không biết gì cả.

Lâm Nhất không có kiên nhẫn, thuận tay vung ra, mười thanh phi kiếm nối đuôi nhau vờn quanh người. Trong mắt hắn xích mang chớp động, lạnh giọng quát lên:

- Tự tìm chết thì đừng trách lão tử.

Tay áo hắn vung lên, sát khí sắc bén thoáng chốc bao phủ hơn mười người kia. Theo đó, từng điểm kiếm quang bỗng nhiên bay đi.

Lão giả đó biến sắc, quát lên:

- Liên thủ ngăn địch.

Tiếng quát chưa dừng, hai đạo huyết quang đã bắn tới, không nhịn được không nhịn được tâm thần hoảng hốt, lập tức liền thấy bụng tê dại. Đợi hắn bừng tỉnh thì đã hấp hối, mơ hồ thấy đối phương tay cầm một Nguyên Thần, xoay người đánh về phía một vị đồng bạn khác.

Dưới Huyễn Đồng, hai vị tu sĩ Luyện Hư tâm thần thất thủ, hoàn toàn không có sức hoàn thủ, lần lượt bị đánh tan khí hải rồi bắt lấy Nguyên Thần ném vào Càn Khôn giới. Mà những tu sĩ Hóa Thần còn lại vừa muốn chạy trốn thì đã muộn mất rồi. Mười thanh phi kiếm đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, vô tình thu gặt từng tính mạng. Tiếng kêu cứu, tiếng hét thảm liên tiếp vang lên, xung quanh quanh máu tanh sặc sụa. Lâm Nhất coi như không thấy điều này, tiếp tục bay lên núi. Các đệ tử liều mạng bỏ chạy, dĩ nhiên đã nhớ kỹ người trẻ tuổi đã huyết tẩy Thiên Uy môn này.

Lâm Nhất giống như gió cuốn mây tan lướt qua mấy gian động phủ, quét sạch thiên tài địa bảo cùng với thứ mà mình nhìn trúng. Sau một thoáng, hắn bay tới trên đỉnh Thiên Môn rồi quan sát. Dưới núi là một mảng hỗn loạn, toàn bộ đệ tử Thiên Uy môn đã đào tẩu hơn nửa. Hắn thu hồi kiếm quang rồi chán nản lắc đầu.

Chỉ lát sau, Lâm Nhất thần sắc ngẩn ra. Chính vào lúc này, một thân ảnh Lâm Nhất khác xuất hiện, chui vào trong cơ thể hắn. Mà bản thân hắn thì mang theo mấy phần giận dữ nhìn lên trên. Hai ngọn núi trong mây đó giống như cột chống trời, một cánh cửa trời nguy nga đứng đó.

Lâm Nhất bay lên, hai tay áo hai tay áo, từng đạo pháp quyết bay ra. Trong chớp mắt, hắn đã tới gần đỉnh núi, đột nhiên vươn tay ra điểm một cái. Trong không trung bỗng nhiên xuất hiện một thanh búa lớn màu đen, cuốn theo thế phong lôi ầm ầm bổ xuống.

Rắc.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, búa lớn bổ trúng đỉnh núi phía bên phải cửa trời, không ngờ trực tiếp gạt bỏ nửa ngọn núi. Núi đá sụp đổ, bụi bay mù mịt, lại có tiếng chấn động ù ù, cả tòa Thiên Môn sơn rung chuyển.

Lâm Nhất đạp lên ngọn cô phong bên trái, ngạo nghễ mà đứng. Giống như cửa trời mở rộng, phong vân kích động, thương khung gần ngay trước mắt như chạm cái là tới. Hắn lại oán hận nhổ một ngụm nước bọt, giơ tay lên tung ra một viên đá to chừng hai tấc. Theo pháp quyết bấm động, tảng đá trong nháy mắt hóa thành một tinh chu dài hơn năm trượng, lẳng lặng bồng bềnh mây mù mây mù. Hắn không trì hoãn nữa, bước vào bên trong, tám mươi mốt khối tiên tinh trong nháy mắt được cắm vào trong trận pháp trên bàn đá vuông.

Trong nháy mắt, phía trước tinh chu hiện ra một mảng cảnh sắc kỳ dị. Trong những điểm tinh quang lấp lánh, tinh vực các nơi được hiển thị rõ. Việc này không nên chậm trễ, không nghĩ nhiều, hắn tùy ý lựa chọn sử dụng một Tiên Vực quen thuộc rồi vươn tay ra tế ra một đạo pháp quyết.

Chỉ trong nháy mắt, ngàn vạn tinh quang mờ đi, phía trước chỉ có một tinh thần sáng rực chỉ dẫn phương hướng. Lâm Nhất lại vội vàng đánh ra mấy đạo pháp quyết, xung quanh đột nhiên rung lên, hắn ngồi trên thạch đài, chỉ cảm thấy thân thể hơi trầm xuống. Hắn lại khỏi quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy cảnh vật biến ảo, Thiên Môn sơn đã biến mất trong mây mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.