Qua Linh Tử Bất ngờ, giật mình thất thanh nói:
- Chẳng lẽ là Nguyên Thần phân thân? Không ngờ đã lừa gạt đã lừa gạt lão phu, sao lại thật giả khó phân biệt như vậy.
Thành Nguyên Tử vội vàng bấm pháp quyết, mây mù xung quanh biến mất, đã không thấy tung tích của Lâm Nhất. Hắn có chút hiểu ra, nói:
- Đó là pháp môn Nguyên Thần hợp thể, giống hệt như bản tôn, tuyệt không phải Nguyên Thần phân thân tầm thường.
Dư Hằng Tử cũng ngừng lại theo, ánh mắt hướng về phía xa xa, thần sắc không rõ lẩm bẩm:
- Nhất thể tam tu chính là diệu ở chỗ này! Chẳng trách chỉ lại không hề sợ hãi, thì ra bản tôn ở chỗ khác.
Đúng lúc này, một đạo lưu quang từ chân trời bay tới. Nó chưa hạ xuống đã bị Qua Linh Tử cách không tóm trước. Đó là một Truyền Âm phù.
Mọi người ở đây không hiểu ra sau, chỉ thấy Thân Nhạc ở xa xa nói khẽ:
- Tiền bối... Đó là Truyền Âm phù của vãn bối.
Qua Linh Tử đảo mắt, thuận tay bóp nát ngọc giản trong tay rồi ném đi, lập tức vội vàng tiếng nói vội vàng mà ngắn ngủi đón gió vang lên:
- Thiên Uy môn bị tập kích, cừu địch tự xưng lão tử Lâm Nhất.
- A.
Thân Nhạc và hai vị trưởng lão ở bên cạnh đều sợ hãi. Lúc này tình hình đã sáng tỏ, phân thân của Lâm Nhất đến đây, bản tôn thì lại tới Thiên Uy môn trả thù, Câu lật tung hang ổ, đạp nát sơn môn không phải là ngôn.
- Tiền bối, cứu Thiên Uy môn ta.
Tình thế cấp bách, Thân Nhạc quay sang Dư Hằng Tử cầu cứu. Sơn môn Thiên Môn sơn cách nơi này vạn vạn dặm, chờ chạy về tới nơi thì đã muộn rồi.
- Hừ! Thiên Uy môn của ngươi không còn nữa cũng được.
Dư Hằng Tử lạnh lùng quát lên, giơ tay vạch tới, trong không trung bỗng nhiên rách ra một khe hở. Hắn lắc mình bước vào trong đó, bỗng nhiên không thấy bóng dáng. Sau một thoáng, Qua Linh Tử và Thành Nguyên Tử lần lượt xé trời mà đi.
Các cao nhân đi rồi, không cần nghĩ nhiều cũng biết là nhất định đi tìm Lâm Nhất. Bảy người còn lại ở hiện trường, ai nấy thần sắc khác nhau hơn nữa tâm sự cũng bất đồng.
Thuần Vu Phong Thuần Vu Phong dừng ở trên người ba người Thiên Uy môn, thầm lắc đầu. Việc hôm nay vốn là nắm chắc rồi. Ai ngờ Lâm Nhất kia lại đã sớm có phòng bị, cũng thong dong thoát thân trước mặt ba vị cao nhân Hợp Thể. Qua Linh Tử tiền bối nói không sai, Hành Thiên Tiên Vực đúng là đã xuất hiện một vị kỳ nhân!
Đang suy nghĩ, Thuần Vu Phong bỗng nhiên thần sắc khẽ động, cao giọng nói:
- Thân đạo hữu, ngươi năm lần bảy lượt cố ý lừa gạt, lại phản bội Hành Thiên mà phá hủy quy củ tiên môn, không bằng theo ta đi thỉnh tội với gia sư.
Thân Nhạc dẫn theo hai người vừa muốn đi liền đã bị Thuần Vu Phong thần sắc lạnh lùng cản đường. Hắn ra vẻ trấn định phân trần:
- Thiên Uy môn tình thế nguy cấp, xin để sau này tới Hành Thiên môn thỉnh tội cũng không muộn.
Trưởng lão bên cạnh hắn phụ họa:
- Lời nói của môn chủ nhà ta có lý, xin Vu Phong đạo hữu thông cảm.
Vị trưởng lão còn lại cũng chắp tay, muốn nói lại thôi.
Thuần Vu Phong cười nhạt, nói:
- Có ba vị cao nhân tới đó, Thiên Uy môn chắc không có họa lớn! Mà Thân đạo hữu giờ đi đâu lại khó mà biết được, hay là ta đồng hành với ngươi nhé.
Thân Nhạc hơi biến sắc, cả giận nói:
- Đạo hữu cớ gì lại khinh người như vậy, chẳng lẽ ta lại vứt bỏ Thiên Uy môn không để ý tới sao.
Thuần Vu Phong bất vi sở động, ánh mắt chiếu lên người hai vị trưởng lão đó, nói:
- Thân đạo hữu cấu kết với người khác làm hại Hành Thiên, hạ lại để ý tới các vị! Pháp bất trách chung, mà chỉ truy cứu đầu sỏ, mong hai vị chớ có lầm lỡ!
Thấy hai vị trưởng lão ở bên cạnh thần sắc do dự, Thân Nhạc trong lòng hoảng hốt, không còn vẻ trầm ổn lúc trước, trừng mắt cả giận nói:
- Thuần Vu Phong, ta nhịn ngươi lâu rồi! Ngươi chỉ là một hậu bối tiên đạo, nếu không phải cậy vào sư môn, sao dám nói năng với ta như vậy.
Đối phương sắc mặt khinh thường, xung quanh không ai lên tiếng trả lời, ánh mắt hắn lóe sáng, lại nói:
- Ta... Ta phải về Thiên Uy môn xem thế nào, lát nữa sẽ lại tìm ngươi lý luận! Cáo từ.
Còn chưa nói xong, hắn không ngờ xoay người phá không độn đi.
Thuần Vu Phong cười lạnh hai tiếng, thân hình lóe lên rồi biến mất. Hai trưởng lão còn lại nhìn nhau buồn bã thở dài, sau đó bay về phía xa xa.
Tất cả cuối cùng cũng dừng lại, chỉ có Xuất Vân Tử vẫn đang hết nhìn đông tới nhìn tây, hai mắt chuyển động không ngừng, không biết nghĩ tới gì. Hai vị trưởng lão của Phục Long môn vừa từ trong kinh biến phục hồi tinh thần, Tấn Sơn Tử Tấn Sơn Tử hỏi:
- Chúng ta giờ nên làm gì.
Nguyên Giang Tử gật đầu nói:
- Thiên Uy môn đã như vậy, Phục Long môn ta khó tránh khỏi liên lụy. Đạo hữu đừng ngại đưa ra chủ ý.
Xuất Vân Tử lau vết máu ở khóe miệng, tò mò nói:
- Hai vị quyết định như thế nào sao lại hỏi ta? Phục Long môn còn có mấy vị trưởng lão, sao không quay về thỉnh giáo thử xem.
Tấn Sơn Tử vuốt râu, do dự một chút rồi lại nhìn Nguyên Giang Tử ở bên cạnh, lúc này mới:
- Trong hoạn nạn lộ thân thủ, trước sinh tử thấy chân tình! Đạo hữu chính là người mà sư huynh đệ ta tin tưởng, cho nên mới thẳng thắn thành khẩn mà đối đãi. Thử nghĩ xem ai chịu sau khi về sơn môn thì lại sống nhờ vào hơi thở của người khác chứ.
Nguyên Giang Tử tràn đầy cảm xúc nói:
- Nếu không phải đạo hữu liều chết cứu giúp, sư huynh đệ ta khó thoát khỏi độc thủ của Lâm Nhất đó! Mà môn chủ lâm nạn, tình hình cụ thể không có ai biết, ngươi xem.
Xuất Vân Tử cười hì hì nói:
- Ai bảo ta và hai vị mới gặp mà như quen từ lâu rồi chứ! Nếu tin ta.
Hắn ra hiệu cho hai người rồi vỗ ngực, rung rung thịt béo trên người, rất có đảm đương nói:
- Mấy vị trưởng lão trong môn cứ giao cho ta đối phó, sau này Phục Long môn sẽ do hai vị huynh đệ làm chủ!
Tấn Sơn Tử và Nguyên Giang Tử vội vàng khiêm nhượng nói:
- Sao lại thế được, phải đề cử một người tài đức vẹn toàn kế nhiệm môn chủ mới đảm bảo Hành Thiên môn ta được yên bình.
Xuất Vân Tử rất trượng nghĩa nói:
- Sao lại không được? Ba người chúng ta ai kế nhiệm môn chủ đều được cả! Mấy trưởng lão đó của Hành Thiên môn đó cứ để ta lo.