Vô Tiên

Chương 1792: Chương 1792: Khúc chung nhân tán (1)




Phân tranh cuối cùng chuyển tới trên đầu Lâm Nhất. Mà hắn không lên tiếng trả lời, chỉ mỉm cười, thần thái cân nhắc.

Dư Hằng Tử tay vuốt râu dài, chậm rãi nói:

- Lâm Nhất! Chỉ cần ngươi giao ra Hạo Thiên chí bảo, lão phu sẽ cố sức bảo vệ ngươi được chu toàn! Mà từ nay về sau ngươi sẽ tới Hành Thiên môn ta để tu luyện, cùng nhau có thể luận bàn đạo pháp thần thông. Nếu có ý muốn bái vào môn hạ của lão phu, cũng không phải là không được.

- Đạo hữu, đây là ý gì?

Qua Linh Tử thần sắc không vui. Nói ngắn nói dài, Dư Hằng Tử vẫn không phải là muốn độc chiếm lợi ích sao? Mà hôm nay nếu đã tới thì tuyệt đối không thể tay không mà về. Bằng không, công sức trước đây chẳng phải là đều uổng phí à.

Thành Nguyên Tử thở dài, nói:

- Hành động này không có gì mới mẻ, lại rất mất đại thế.

Dư Hằng Tử coi như không thấy phản ứng của hai người đó, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Nhất. Từ trong thuật lại của đệ tử Thuần Vu Phong, hắn biết chỗ bất phàm của người thanh niên này. Dị triệu thất tinh bạn nguyệt đó không ngờ đến từ một hồi thiên kiếp Hóa Thần. Cũng là người này trong không tới trăm năm ngắn ngủi liền có tu vi Luyện Hư, cũng mang trong người thần thông cường đại khó lường, hơn nữa khó gặp địch thủ. Thử hỏi, giới nội giới ngoại trong vô số vạn năm đã từng xuất hiện người thần dị như vậy chưa?

Sau đó, từ trong bẩm báo của Phục Long môn Tổ Uyên, Dư Hằng Tử lại càng ngạc nhiên không thôi. Tiên đạo khó là khó ở tu luyện. Mà đạo tu luyện này quý ở tinh chuyên. Nhưng người thanh niên này chỉ có mấy trăm tuổi, lại yêu, ma, đạo tâm tu không gì không giỏi. Cho dù là anh tài trời sinh, từ lúc đẻ ra đã tu luyện không ngừng nghỉ cũng khó mà đạt được tới cảnh giới như vậy. Chẳng lẽ trời thật sự phải thay đổi à.

Thất tinh giáng kiếp nạn, minh nguyệt giữ thái bình! Bất kể câu đến từ lời tiên tri viễn cổ này là thật hay giả, cũng bất kể người này ứng kiếp thất tinh hay là minh nguyệt, đều phải thu về để mình sử dụng. Bằng không chỉ sợ sẽ di hận cả đời!

Vả lại Hạo Thiên chí bảo liên quan đến căn bản của tiên đạo, há có thể bỏ qua.

- Sự nâng đỡ của tiền bối khiến người ta thật sự rất hoảng hốt!

Lâm Nhất mãi không nói gì, lúc này lại nói ra một câu với vẻ trào phúng. Sau đó. Hắn lại tùy ý chắp tay, không chút cảm kích nói:

- Tại hạ không lấy ra được bảo vật mà chư vị muốn, hơn nữa lại quen tiêu dao một mình rồi, cáo từ!

Nói xong, hắn xoay người làm bộ muốn đi. Mà chung quanh lại đều có người, hơn nữa còn có ba đạo khí cơ cường đại sớm đã trong bất tri bất giác giam cầm xung quanh.

Dư Hằng Tử hơi nhíu mày, nói:

- Chậm đã! Lão phu còn có lời muốn nói.

Thấy Lâm Nhất bất vi sở động, hắn lại nói tiếp:

- Ngươi đã hiện thân rồi thì không đi được đâu.

Qua Linh Tử và Thành Nguyên Tử nhìn nhau cười, sau đó cao giọng nói:

- Ha ha! Nhọc sức mà không được lòng! Dư Hằng Tử đạo hữu không cần nhiều lời...

Lâm Nhất quay đầu nhìn về phía Dư Hằng Tử, nói:

- Chính vì không có chỗ để đi, nên ta không thể không tới nơi này. Náo nhiệt xem đủ rồi, cũng nên giải tán thôi.

Dư Hằng Tử hơi kinh ngạc, thần sắc nghi hoặc.

Qua Linh Tử cảm thấy thú vị nói:

- Tiểu tử, ở trước mặt tiền bối Hợp Thể, không một tiểu bối nào có thể thoát được đâu, càng đừng nói là có cả ba người chúng ta ở đây.

- Thế à?

Lâm Nhất quay về phía hai vị cao nhân đang chặn đường, thản nhiên không sợ hãi cười khẩy nói:

- Lần đầu gặp mặt, vốn là lễ kính hai vị tiền bối. Mà chó dữ chặn đường, lão tử mới biết có người không ra gì.

Qua Linh Tử không hề giận dữ, cười ha ha nói:

- Tiểu tử ngươi miệng lưỡi cũng nham hiểm thật. Cứ trốn thử xem.

Vừa dứt lời, hắn và Thành Nguyên Tử không ngờ động thủ trước. Trong không trung khiến ngờ hiện lên hai đạo phích lịch, trong ánh mặt trời sáng rực, uy thế khó lường thoáng chốc bao phủ phạm vi nghìn trượng. Tu sĩ Luyện Hư ở đây đều bị bức ra ngoài, chỉ có Lâm Nhất một mình đứng trong đó. Xung quanh thiên địa như biến mất, sát khí trùng trùng.

Dư Hằng Tử thần sắc ngưng trọng, lại do dự không quyết.

Hai vị cao nhân Hợp Thể đồng thời làm khó dễ, Lâm Nhất đứng mũi chịu sào vẫn bất khuất, cao giọng cười lạnh nói:

- Vậy thì cản đường lão tử thử xem.

Khí thế trên người hắn đột nhiên ùa ra, thoáng chốc đã hóa thành một con rồng dài mười trượng. Mà lần này không phải là ảo ảnh, mà là một con rồng màu xanh thật sự, lưng hoắc một đạo kim sắc, hơn nữa còn đầy lân giáp cứng rắn, nanh vuốt sắc bén, lộ hết vẻ thần dị.

Thấy thế, mọi người trong ngoài đều kinh ngạc. Yêu tu luyện thể biến hóa cũng chẳng có gì lạ, mà tồn tại chân thật trước mắt này cùng với long uy hiển hách đó giống như là chân long hàng thế.

Qua Linh Tử thất thanh nói:

- Là người, là yêu...

Mà đáp lại hắn là một tiếng vang vọng thiên địa.

Keng, trầm thấp mà vang vọng, khiến lòng người rúng động. Theo đó, rồng dài giương nanh múa vuốt, đột nhiên lao về phía phía trước.

- Rắc.

Trong một tiếng nổ đinh tai nhức óc, thiên địa giống như rung chuyển, trong không trung theo đó lóe ra mấy khe nhỏ màu den, hơi mù bao phủ xung quanh cũng rách ra mấy lỗ thủng. Rồng dài ngừng thế đi, lại nhanh như điện thiểm xông ra.

Tình cảnh này khiến tu sĩ của hai nhà Thiên Uy, Phục Long đứng xa hơn mười dặm đều động dung. Mấy khe nhỏ màu đen đó rõ ràng là phá vỡ hư không dẫn tới. Một tiểu bối Luyện Hư một mình lực kháng hai đại cao nhân Hợp Thể, không ngờ không hề thua kém.

Xuất Vân Tử liên tục lắc đầu không tin nổi, thầm nghĩ, Lâm huynh đệ uy vũ! Nếu ngươi hôm nay có thể thoát khỏi kiếp nạn này, ta sẽ gọi ngươi là ca.

Qua Linh Tử và Thành Nguyên Tử đều tách ra, đứng cách nhau mấy trăm trượng. Trên tay hai người pháp quyết chớp động, phù văn nối gót bay ra, mây mù trong phạm vi nghìn trượng trong nháy mắt đều ngưng trọng hơn mấy phần.

Trường long giống như đã thoát vây mà ra, liền bùm một tiếng lại bị cản đường. Nó quay cuồng xê dịch không ngừng, quanh người tỏa ra từng trận sát khí sắc bén, lại hóa thành một đạo thiểm điện hung hăng đâm về phía trước.

- Rắc rắc.

Trong những tiếng vỡ liên tục, trường long ra sức phá tan tầng tầng chướng ngại, thế không thể đỡ.

Thấy Lâm Nhất hung ngoan như vậy, Qua Linh Tử và Thành Nguyên Tử ra hiệu cho nhau, thân hình khẽ động lao tới nghênh đón. Hắn giơ tay lên điểm một cái, một đạo ánh sáng bạc rời tay mà ra. Rồng dài vẫn đang điên cuồng không tránh kịp, bị đánh trúng. Bùm một tiếng bay ngược ra sau, lập tức thân rồng tan rã hiện ra hình người.

Qua Linh Tử thế đi không giảm, mặt mày tươi cười nói:

- Tiểu tử, còn không thúc thủ chịu trói!

Theo chỗ tâm niệm của hắn có thể vươn tới, đạo ánh sáng bạc đó bỗng nhiên nổ tung, lập tức hóa thành ngàn vạn mũi nhọn trong nháy mắt đã bao phủ Lâm Nhất.

Lâm Nhất vẫn muốn giãy dụa, nhưng lại lực bất tòng tâm. Thần thông của cao nhân Hợp Thể không phải tầm thường, trong đó không chỉ ẩn chứa thuật vây cấm, còn có pháp lực cường đại, cho dù hóa thành chân long thi triển Giải Long quyết vẫn khó có thể thoát thân. Mà lúc đạo ánh sáng bạc đó ập tới, uy thế ẩn chứa bên trong không kém gì Kim Long kiếm của mình, uy lực vô cùng mà khiến người ta khó có thể chống đỡ. Nếu không phải có một thân xương đồng da sắt, chỉ sợ vừa rồi đã bị thương nặng rồi, may mà...

Dư Hằng Tử vẫn khoanh tay đứng nhìn không khỏi nhíu mày. Sau đó, hắn không do dự nữa, tay áo phất động. Lập tức mây mù đầy trời dập dềnh, một đạo ngân hà quét ngang, hiển nhiên là có ý đồ.

Qua Linh Tử sắp đắc thủ, sao chịu để Dư Hằng Tử dấy máu ăn phần. Hắn lập tức khu động pháp lực. Ngàn vạn mũi nhọn đó đột nhiên thu lại, cũng không thấy có người giãy dụa, lại càng không thấy nửa bóng người, chỉ có một quả cầu hình thủy ngân đang chuyển động quay tròn giữa không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.