Lúc ba người nói chuyện, Xuất Vân Tử không cười khổ nữa mà vẻ mặt ngạc nhiên. Hắn lúc lắc cái đầu, thầm lẩm bẩm: “Bát đại Tiên Vực đều ra mặt rồi! Người ứng kiếp là cái gì? Lâm huynh đệ, ngươi đã định trướclà nhân vật phong cách, khó mà tránh khỏi được! Lần này thì thật sự không liên quan tới ta rồi, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Lúc này Lâm Nhất lại là một phen tâm tư khác. Trong lời nói của ba người đó đều giấu diếm vẻ sắc bén, hiển nhiên là đều có mưu đồ riêng. Sự hiện thân của Dư Hằng Tử cũng không ngoài sở liệu, mà cao nhân của hai đại Tiên Vực Mộ Tô và Kháng Kim bất ngờ xuất hiện vẫn khiến hắn lắp bắp kinh hãi.
Dưới mí mắt của Hành Thiên môn, nhất cử nhất động của hai nhà Thiên Uy Phục Long đều không thể giấu diếm. Thân Nhạc dẫn người mai phục, Xuất Vân Tử lâm trận phản bội, phía sau trận đọ sức dùng gián và phản gián này, chân tướng tuyệt đối không đơn giản. Mà theo Công Lương Tán bị giết, âm mưu giống như là dừng ở đây, mà sự khó hiểu ở trong lòng Lâm Nhất vẫn chưa giảm bớt, ngược lại càng trở nên bất an hơn.
Tổ Uyên có chuẩn bị mà đến, Thân Nhạc há có thể không có hậu thủ. Tình hình càng trở nên hỗn loạn, Lâm Nhất dứt khoát dùng bất biến ứng vạn biến. Lão tử cứ giết người báo thù, tìm cơ hội tiêu diệt từng kẻ một. Về phần đủ loại cử chỉ khác thường của Xuất Vân Tử, hắn đã sớm có phát hiện. Mà từ sau khi gặp lại trong đại mạc, chỉ cần một ánh mắt là có thể đoán được suy nghĩ của đối phương. Có lẽ đây là một loại hẹn ngầm giữa hai người thông minh.
Ngoài ra, Lâm Nhất biết mình không tránh khỏi được đạo khảm Hành Thiên môn này. Mà Long Anh sau năm năm nuốt vào Phạm Thiên đan, đã đề thăng một tầng tu vi, không ngờ vẫn đang có xu thế đi lên. Hiện giờ có tu vi Luyện Hư trung kỳ, hắn cũng bớt kiêng kị cao nhân Hợp Thể đi ba phần. Một khi đã như vậy, không ngại cứ thản nhiên đối mặt với tất cả.
Chỉ có điều, Qua Linh Tử và Thành Nguyên Tử kia chính là cao nhân của Tiên Vực khác, cũng đều vì mình mà đến, còn liên quan gì tới người ứng kiếp, cũng muốn do bát đại Tiên Vực xử lý. Đây thật sự đúng là tai họa bất ngờ, khiến người ta không hiểu nguyên cớ! Bất kể là do duyên cớ của hai thanh thước ngọc trong cơ thể, hay là do trận thiên kiếp trước đây dẫn tới, lão tử tuyệt đối sẽ không để người ta bài bố.
- Ha ha! Hai vị đúng là hoang đường!
Dư Hằng Tử vẻ mặt vẫn khiêm tốn hơn nữa còn trấn định tự nhiên, lúc chợt cười lạnh một tiếng. Thuần Vu Phong ở bên cạnh hơi ngẩn ra, hiếm khi thấy sư phụ phát hỏa.
- Lâm Nhất chính là Hành Thiên tu sĩ ta, cho dù là có tranh chấp với người khác thì cũng là chuyện của nhà ta, há lại để cho người khác hỏi đến?
Lời nói của Dư Hằng Tử tuy hòa hoãn nhưng khí độ lại uy nghiêm. Hắn nhìn Qua Linh Tử, không nhanh không chậm nói tiếp:
- Hai vị đường xa mà đến, ý ở Hạo Thiên chí bảo. Mà tung tích của bảo vật chưa rõ, sao có thể vọng đoán! Có ai có thể chứng minh được là có liên quan tới Lâm Nhất? Là ngươi hay là ngươi.
Ánh mắt ánh mắt thâm thúy của hắn hiện lên vẻ tàn khốc, Thân Nhạc ở cách đó không xa không dám hé răng.
Qua Linh Tử không cho là đúng cười nói:
- Có một số việc trong lòng biết rõ là được rồi.
Thành Nguyên Tử nói theo:
- Chuyện liên quan tới tương lai lâu dài của giới nội Tiên Vực ta, đạo hữu đừng có già mồm át lẽ phải! Người ứng kiếp đó cũng không phải bình thường, nếu để các cao nhân giới ngoại biết được.
-Lời này rất sai!
Dư Hằng Tử sắc mặt trầm xuống. Hắn tay vuốt râu dài, nghiêm nghị nói:
- Lời đồn người ứng kiếp chỉ là giả dối hư ảo! Hai vị sao lại lấy nó làm cớ, tự tiện lẻn vào Hành Thiên Tiên Vực ta rồi âm thầm khơi mào tiên môn chi tranh, lại đem giới ngoại Tiên Vực ra để cướp ép, còn muốn tùy tiện bắt người. Thư hỏi, dụng ý ở đâu? Có còn để Dư Hằng Tử ta vào mắt không? Là Chỉ sợ thiên hạ không loạn à?
Hắn nói năng đầy khí phách, lại nghĩa chính nghiêm từ. Thuần Vu Phong thầm trầm trồ khen ngợi những lời này của sư phụ, lại không ngờ bị Qua Linh Tử kia thuận miệng đẩy lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
- Từ kế lâu dài của Tiên Vực, hạnh phúc và lợi ích của giới nội, chúng ta há lại có thể vì vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, lẫn lộn đầu đuôi. Hôm nay có gì đắc tội, ngày sau sẽ bồi tội ở trước mặt đồng đạo tiên minh! Nếu đạo hữu có một ngày thành tiên, chớ quên ta hôm nay đã dụng tâm đến khổ.
Thành Nguyên Tử gật đầu công nhận, nói:
- Qua Linh Tử đạo hữu nói không sai! Xin Dư Hằng Tử đạo hữu đừng găn cản, cứ để hai người chúng ta bắt thị Lâm Nhất này, thị phi đúng sai, tự có đạo lý.
Một cái miệng nói không lại hai người. Dư Hằng Tử hừ một tiếng. Giới nội bị giới ngoại vượt lên nhiều năm, tu sĩ của bát đại Tiên Vực không ai không muốn có một ngày được nở mày nở mặt, lý do đường hoàng này của Qua Linh Tử có thể nói là nói ra tiếng lòng của các nhà, thật sự khiến người ta khó có thể phản bác. Nếu thật sự cứ cố gắng tranh biện, khó tránh khỏi rơi vào hạ phong.
Hơi do dự một chút, Dư Hằng Tử trầm giọng nói:
- Lâm Nhất chính là Hành Thiên tu sĩ, hơn nữa lại có nhiều khúc mắc với tiên môn các nhà, để ta hỏi qua rồi mới quyết định!
Qua Linh Tử quay đầu nhìn Thành Nguyên Tử, lập tức cười ha ha nói:
- Theo lý thì đúng là như vậy.
Mắt Dư Hằng Tử lóe sáng, chậm rãi xoay người lại. Thấy người trẻ tuổi này không sợ hãi cũng không tránh né thản nhiên nhìn lại, hắn hơi gật đầu nói:
- Quả nhiên đúng như những gì Vu Phong nói, ngươi không sợ Tinh Thần Đỉnh, hơn nữa yêu tu chi thuật vừa thi triển cũng rất cường đại, trong triền đấu cận thân không có đối thủ. Tổ Uyên đột nhiên bị tập sát, cũng là điều không thể tránh được.
Hắn thần sắc không rõ, lại thể hiện ra thiện ý lại nói tiếp:
- Có điều thần thông Ma tu của ngươi lại khiến người ta mong đợi! Lúc này ở đây, lão phu không ngại đưa ra lời hứa. Tuyệt không phải là ước định tầm thường.
Qua Linh Tử và Thành Nguyên Tử nhìn nhau không nói gì. Đây là chất vấn của trưởng bối à?
Xuất Vân Tử đã nhận ra mấy phần chuyển cơ, không khỏi thầm thở phào, lại khinh thường hừ một tiếng. Huyết thệ còn lại giả được thì hứa có tác dụng cái rắm.
Thân Nhạc tự biết đại thế đã mất, không khỏi hoảng loạn.
Thuần Vu Phong thì có chút bất ngờ. Sư phụ trước giờ không dễ hứa hẹn, chẳng lẽ người đó thật sự vì Ứng kiếp' mà đến. Không chỉ như vậy, chuyện thiên kiếp ở Hành Nhật châu lão nhân gia người vẫn giữ kín như bưng với mình.
Lâm Nhất vẫn đang bàng quang cười nhạt. Ước định Tổ Uyên từng nhắc rồi. Tất cả những gì từng phát sinh ở đây đều nằm trong lòng bàn tay người ta. May mà khi tìm được Xuất Vân Tử ở đại mạc mình đã âm thầm lưu ý. Mà trước khác nay khác...