Vào lúc giữa trưa, nắng gắt như đổ lửa, trong dãy núi bao phủ một tầng hơi nóng. Xung quanh Phục Long Sơn vẫn có mấy trăm tu sĩ tụ tập. Tuy nhiên có người tới tham gia náo nhiệt, có người mơ ước bảo vật, lại có người tới tìm người.
Trên một ngọn núi hơn hai nghìn dặm trong Phục Long Sơn, có hai bóng người lặng lẽ đứng thẳng. Trong đó có một lão già với gương mặt gầy gò, râu dài tung bay, thần quang nội liễm dường như đang suy ngẫm. Một người khác lại là nam tử mặc áo bào xanh, dáng vẻ khoảng hai mươi, ba mươi tuổi, để chòm râu quai nón mờ, tướng mạo tuấn lãng khí vũ bất phàm.
Lão già đi về phía trước hai bước, đứng trước vách núi, nắm râu nhìn về phía xa, thu hết bóng dáng của dãy núi vạn dặm, duy nhất chỉ không thấy được bóng dáng người kia. Ông ta cân nhắc một lát, chậm rãi nói:
- Vu Phong, ngươi nói lại tình hình trước đó cho sư phụ nghe...
Một già một trẻ này không phải ai khác, chính là Dư Hằng Tử cùng Thuần Vu Phong của Hành Thiên môn. Thuần Vu Phong thấy sư phụ còn nghi ngờ, chỉ đành cúi người nói:
- Khi đệ tử lên đường quay lại, vô tình gặp được sư đồ Lâm đạo hữu cũng tốn nhiều trắc trở mới cùng trở về Hành Thiên, trên đường gặp phải tiền bối Thành Nguyên Tử gây sự...
Huynh đệ Đồng gia đánh ba người Thành Nguyên Tử một trận, thiếu chút nữa đã phá hủy đảo nhỏ giữa hồ. Thuần Vu Phong căn bản không dám ngăn cản, vội vàng đi tìm sư phụ tới giải vây. Khi quay lại thì người đánh và người bị đánh đều không thấy đâu. Huynh đệ Đồng gia thể hiện đủ uy phong liền nghênh ngang rời đi. Thành Nguyên Tử cùng đệ tử mượn truyền tống trận hoảng hốt trốn thật xa.
Lúc đó, đối mặt với đảo nhỏ giữa hồ hoàn toàn hỗn loạn, nghe đệ tử kể sơ qua, Dư Hằng Tử rất kinh ngạc. Tốn hơn mười năm, mắt thấy tất cả có manh mối, sao có thể bỏ dở nửa chừng? Ông ta không suy nghĩ nhiều, cùng đệ tử vội vàng đuổi theo...
-... Đệ tử vốn định dẫn Lâm đạo hữu bái kiến ngài, ai ngờ hắn... Không biết lại đi đâu?
Vừa trở về sơn môn lại sinh ra nhiều bất ngờ như vậy, Thuần Vu Phong có nhiều chuyện vẫn không kịp nói rõ. Có lẽ ngay cả chính hắn cũng khó có thể nói rõ được...
Thần thức của Dư Hằng Tử lại bao phủ bên trong vạn dặm, rất nhiều tiểu bối ẩn nấp đều hiện rõ tu vi. Ông ta im lặng một lát mới lẩm bẩm:
- Có người... trong lòng còn mâu thuẫn với chuyện cũ, muốn mượn cơ hội lập uy!
Ông ta nghĩ kĩ mới xoay người hỏi:
- Tiểu tử kia rốt cuộc tu vi tới cấp nào, sao lại dẫn theo ba cao thủ Hợp Thể?
Thuần Vu Phong không vội vàng trả lời, mà giơ bàn tay ra. Thấy sư phụ nhíu mày, hắn bất đắc dĩ cười khổ, nói thật:
- Ngoại trừ ba huynh đệ Đồng gia này, còn có hai yêu nhân Thiên Lang...
Dư Hằng Tử vẫn nắm chòm râu, trầm ngâm không nói.
- Bản thân tu vi của Lâm đạo hữu khó dò, lại đánh một trận thắng huynh đệ Đồng gia đã đạt tới Hợp Thể trung kỳ, cũng thu làm nô bộc! Thần thông cường đại, không cho phép nghi ngờ...
Thuần Vu Phong dừng lại, có chút lo âu nói tiếp:
- Lần này hắn mang theo uy phong trở về, lại đắc tội Kháng Kim Tiên Vực. Hành Thiên ta thậm chí trong giới sẽ có biến số...
Dư Hằng Tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn, âm thầm lắc đầu. Dưới ánh sáng mặt trời, không hiểu sao lại khiến người ta cảm giác lạnh giá. Lát sau, vẻ mặt ông ta bỗng nhiên dịu xuống, nụ cười biến mất, có chút xúc động nói:
- Thiên đạo hoa mắt ù tai đã lâu không khả năng xoay chuyển, duy nhất chỉ có thiếu đi một phần biến số mà thôi...
...
Trên một ngọn núi khác, Ung Nguyên cùng Minh Hòa dần dần yên lòng. Lão già kia mặc dù hành tung kỳ lạ, lại trốn ở trong gian nhà lá chỉ lo ngủ say. Dĩ nhiên qua hai ngày, hai bên ngược lại đều bình an không sao.
- Ung Nguyên đạo hữu! Quý tiên môn cách Chung Nhật Phong ta không tới trăm vạn dặm, sau này hai nhà phải qua lại nhiều hơn mới được...
Minh Hòa quay đầu liếc nhìn, tình hình trong gian nhà lá vẫn như trước. Hắn quay sang Ung Nguyên cách đó ba trượng, truyền âm nói.
Ung Nguyên gật đầu nói phải, trên lớp da mặt non mịn cùng khóe mắt đầy nếp nhăn hiện rõ ý cười. Hắn khẽ giơ tay lên, trả lời:
- Đó là chuyện tất nhiên, chúng ta mới quen đã thân! Sau này mong rằng Minh Hòa đạo huynh giúp đỡ nhiều hơn...
Minh Hòa khiêm nhường nói:
- Làm gì có! Tiên đạo trắc trở, nên giúp đỡ nhau mới phải. Ngươi xem Cửu Châu môn này chính là nhờ kết thiện duyên rộng rãi, cũng có Hành Thiên môn làm chỗ dựa vững chắc, lúc này mới hơn mười năm ngắn ngủi đã hưng thịnh như vậy...
- Hưng thịnh cái rắm! Sớm hay muộn gì cũng phải đóng cửa thôi!
Minh Hòa còn chưa nói dứt lời đã bị người châm chọc. Hắn hơi ngẩn người ra, cùng Ung Nguyên ngơ ngác nhìn nhau. Trong gian nhà lá đã không còn tiếng ngáy nữa...
Lão già kia tỉnh ngủ rồi sao? Đúng lúc lại một tiếng động tĩnh truyền đến. Minh Hòa thầm giật mình, vội vàng cùng Ung Nguyên tập trung tinh thần nhìn lại. Một tiếng keng từ trong lòng đất phía xa truyền ra, trong giây lát vang vọng vạn dặm. Trong chớp mắt, một đường ánh sáng màu vàng xông thẳng lên vòm trời. Cùng lúc đó, trong dãy núi mấy ngàn dặm có mấy trăm bóng người chạy tới, còn có người mừng rỡ như điên kêu lên:
- Tiên khí...