- Thối lắm!
Lão già đột nhiên mở miệng mắng:
- Lão tử vẫn chiếm mảnh đất nát này, mẹ nó bớt lắm lời đi! Còn dám khoe mẽ, lão tử đánh người, hừ...
Trên mặt hắn đã không còn tươi cười mà có thêm vài phần ngang ngược kiêu ngạo cùng. Hắn không coi ai ra gì hừ một tiếng sau, lắc thân thể cường tráng, ngược lại đi tới trước nhà lá, lẩm bẩm:
- Lão tử tự nhiên không thể chịu được bị phơi nắng, mẹ nó thật sự kỳ quái...
Minh Hòa đã tức giận tới đỏ cả mặt. Chưa bao giờ bị người sỉ nhục như vậy, ai có thể nhịn được chứ! Hơn nữa đối mặt chỉ là một tiểu bối, không cần nhịn nữa...
Ung Nguyên cũng kinh ngạc, lại thầm cảm vài phần không đúng. Mặt trời chói chang, nhưng không quá nóng khiến người ta không chịu nổi. Lão già đã chui vào trong nhà lá nằm ngủ, cách nhau gần như vậy cuối cùng lại khó có thể nào nhìn rõ bóng người.
Thấy tình hình như vậy, Ung Nguyên không dám khinh thường, vội vàng ngăn cản ở trước mặt của Minh Hòa, có chút rộng lượng khuyên:
- Nơi này đủ để chứa ba người, cần gì phải tự làm khổ mình, tranh chấp vô vị như vậy...
Minh Hòa còn muốn nổi giận nhưng chợt có ý nghĩ lóe lên, lập tức nhìn thấy manh mối, chỉ cảm thấy như có một thùng nước đá dội xuống đầu, lửa giận hoàn toàn tiêu tan. Hắn biến sắc, nhìn về phía Ung Nguyên. Đối phương kín đáo gật đầu, ngược lại đi sang một bên. Hắn do dự, sau đó đi theo...
Hai người đi tới rìa ngọn núi mới ngơ ngác nhìn nhau. Ung Nguyên trịnh trọng khác thường ngồi xuống.
Minh Hòa lại quay đầu liếc nhìn, tình cảnh trong nhà lá hơn mười trượng vẫn vậy. Hắn khó có thể tin nổi, lắc đầu, truyền âm nói:
- Người kiêu ngạo cổ quái như vậy, chẳng lẽ là cao thủ đến từ Cửu Châu môn sao? Hay là chúng ta đi chỗ khác...
Tu sĩ tập trung ở đây đều là tàng long ngọa hổ, vừa rồi hắn liều lĩnh như vậy có hơi bất an.
Ung Nguyên khoát tay, ra hiệu bạn đồng hành không nên nóng vội. nếp nhăn ở khóe mắt hắn chen chúc hiện ra, trầm ngâm một lát mới sử dụng truyền âm trả lời:
- Sao tu sĩ lại sợ phơi nắng? Người kia không muốn bỏ qua bảo vật của Phục Long Sơn, lúc này mới có ý mượn nhà lá để thi triển cấm pháp giấu hình biệt tích. Không cần nghi ngờ, chỉ có cao nhân Hành Thiên môn hoặc là đến tiền bối từ nơi khác mới có thể như vậy. Nếu mọi người bình an thì không sao, chúng ta không thể vọng động, để tránh khỏi trêu chọc thị phi!
- Đạo hữu nói đúng! Lại yên lặng theo dõi tình hình...
Minh Hòa suy nghĩ sâu xa.
Lúc này, trong gian nhà lá vang lên tiếng ngáy...
...
Một cái trấn nhỏ cách Phục Long Sơn mười vạn dặm, năm người lần lượt đi ra khỏi một tửu quán. Người dẫn đầu là một người trẻ tuổi mặc áo bào màu xám, trong tay mang theo bình rượu vừa đi vừa rót, thần thái hào hiệp bất kham. Cùng đi là người nữ tử áo trắng vô cùng xinh đẹp, trên mặt thoáng mỉm cười. Phía sau hai người lại là ba nam tử giống nhau như đúc, mỗi người ôm một vò rượu, dáng vẻ rất thoải mái!
Năm người này chính là sư đồ Lâm Nhất cùng huynh đệ Đồng gia mới rời khỏi Hành Thiên môn không lâu.
- Mỗi lần sư phụ đến một nơi lạ đều muốn mua một vò rượu, không mạnh không vui. Tương lai Nô Nhi chế riêng Hạnh Hoa Tửu lại nhẹ, sợ rằng không làm sư phụ thích được...
Có lẽ trở về Hành Thiên, vẻ mặt Lâm Nhất dần trở nên trong sáng, hành động cử chỉ càng thêm trầm ổn tự nhiên, làm cho Tiên Nô rất vui mừng, hai sư đồ nói tới nói lui cũng tùy ý hơn rất nhiều.
Lâm Nhất đi thong thả, nhìn cảnh hai bên đường phố, khẽ cười nói:
- Nô Nhi có lòng! Ngươi đặc biệt ủ rượu ngon, sư phụ sao có thể không thích chứ...
Mỗi lần tới nơi đất khách dừng lại một lát mua vò rượu nếm thử đã trở thành một sở thích nhiều năm không thay đổi. Làm vậy cũng không tệ, có đôi khi còn có thể cứu mạng! Tuy nhiên, hôm nay hắn chỉ muốn mượn cớ hỏi thăm một chút về tình hình của Cửu Châu môn. Những lời đồn đại trên phố khiến người ta bất ngờ lại có chút chờ mong...
- Ha ha! Tiên tử đặc biệt ủ rượu ngon nhất định là Quỳnh Tương Ngọc Dịch, không biết huynh đệ ta có phúc hưởng hay không...
Thấy tâm tình của hai sư đồ không tệ, Đồng Lý mượn cơ hội giả vờ thân thiết. Ba huynh đệ hắn vừa đi tới trong giới, thử qua thân thủ, mượn cơ hội trút cơn giận vì bị người ép buộc. Có người vui vẻ, tất nhiên có người gặp xui xẻo! Thành Nguyên Tử bị đánh cho thương nặng, hai tiểu bối còn mất nửa cái mạng.
Tiên Nô nể tình ba huynh đệ có công, không tiếc ban cho. Chỉ cần sư phụ uống rượu, người gặp đều có phần, cũng hứa hẹn tặng thêm Tiên Tinh.
Vì vậy, theo lão đại Đồng Lý thấy, tình trạng không quá tệ. Có rượu uống, còn có Tiên Tinh, cuộc sống này thật sự quá tốt. Thân là người hầu có gì đáng ngại đâu? Hồn cấm nghìn năm thì thế nào? Từ nay về sau xem huynh đệ ta hoành hành trong giới...
Đồng Lý uống rượu, ngẩng đầu bước đi. Hai huynh đệ hắn thấy đại ca thoải mái như vậy, cũng yên tâm, ôm bình rượu rót...
Tiên Nô căn bản không để ý tới ba huynh đệ này, tự nói:
- Nô Nhi chỉ cất rượu cho một mình sư phụ thôi…
Nàng bỗng nhiên suy nghĩ gì, lại nói:
- Vừa rồi nghe được tin đồn trên phố, nói Phục Long Sơn có tiên khí xuất hiện. Nó nằm ở Cửu Châu môn, chính là nơi chúng ta muốn đi...
Trong nháy mắt, bọn họ đã đến ngoài trấn. Lâm Nhất bỏ vò rượu không lại, bước vào không trung và cười vang nói:
- Vừa có tiên khí xuất hiện, chúng ta sao có thể không đi tới tham gia náo nhiệt được...