Ở trấn nhỏ hẻo lánh này không ngờ gặp được hai người này. Khi Lâm Nhất đang bất ngờ, một thân hình to cao bọc trong gấm vóc liền đi đến trước mặt, theo đó còn có một khuôn mặt và tiếng cười quen thuộc.
Lâm Nhất nhếch miệng, tựa cười mà như không phải cười, ánh mắt hướng về phía trước. Nữ tử đang chậm rãi tới gần đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, váy dài màu vàng hồng thướt tha, giống như hoa quỳnh mới nở, xinh đẹp vô cùng. Cách nhau ba trượng, nàng ta chậm rãi chắp tay làm lễ, thần sắc vẫn có chút kinh ngạc.
- Ha ha! Ta còn tưởng rằng trong đời này không còn thấy được tiểu tử ngươi nữa.
Bên cạnh vang lên tiếng cười, Lâm Nhất nói:
- Tiền bối...
Mà hắn vừa cất lời, đối phương liền xiay ta, thờ ơ nói:
- Lâm huynh đệ, không cần khách khí...
- Văn Tâm cô nương.
Bất đắc dĩ, Lâm Nhất đành phải mang theo mấy phần nghi hoặc nhìn nữ tử đó. Văn Tâm, chính là đồ đệ của Thần Châu môn Văn Huyền Tử, sư muội của Ninh Viễn. Nàng ta và một vị cao nhân khác Xuất Vân Tử của Thần Châu môn không chỉ xuất hiện ở trên trấn nhỏ hẻo lánh cạnh bờ biển này, mà còn tình cờ gặp lại mình.
Nữ tử đó do dự một thoáng, mặt lộ nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói:
- Bái kiến Lâm đạo hữu!
Lâm Nhất gật đầu, vừa muốn lên tiếng thì Xuất Vân Tử ở bên cạnh đã lớn tiếng thúc giục:
- Ha ha! Tiểu tử ngươi thật đúng là khiến ta mong nhớ ngày đêm! Vừa đi vừa nói chuyện nhé.
- Đi đâu thế? Ta đang muốn tới Hạ Châu.
Lâm Nhất không muốn cất bước.
Xuất Vân Tử Lúc này một thân gấm vóc tục vô cùng, thể hiện ra hết vẻ xa hoa, dáng vẻ tài chủ khoe của mười phần. Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Nhất, cười giảo hoạt:
- Tiểu tử, ngươi chạy tới Hạ Châu là để tìm lão phu à? Ta đã ở đây rồi, ngươi không cần phải đi thêm một chuyến! Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, Lâm huynh đệ...
Tên không có tâm cơ này cười ha ha rồi bước nhanh về phía bờ biển.
Lão phu, tiểu tử, Lâm huynh đệ? Xưng hô này cũng loạn thật! Lâm Nhất nhìn bóng dáng của tên mập đó, có chút đăm chiêu. Văn Tâm đi qua bên cạnh, ngoái đầu lại nhìn. Hắn im lặng, nhưng vẫn đi theo.
Sau một thoáng, ba người trước sau đến một chỗ yên ắng ở bờ biển.
Xuất Vân Tử hướng về phía biển lớn cười to hai tiếng rất tùy tiên rồi thuận tay ném ra một thuyền ngọc, phân phó cho Lâm Nhất và Văn Tâm:
- Khai thuyền đi, khai thuyền đi.
Theo tay áo hắn vung lên, thuyền ngọc đó lập tức hóa thành to bằng năm sáu trượng, trắng sáng như trăng, hào quang chớp động, rất là kỳ dị.
Khi nói chuyện, Xuất Vân Tử liền biến mất tại chỗ, ánh trăng lúc này chỉ vừa buông xuống, cũng lúc ẩn lúc hiện, giống như tùy thời sẽ theo sóng mà đi.
- Lâm huynh đệ, lề mề cái gì thế? Tiểu nha đầu, ngươi đỡ Lâm đại ca một cái, hắn chưa trải đời nhiều! Ha ha.
trên thuyền truyền tới tiếng cười to của Xuất Vân Tử.
Văn Tâm thần sắc lúng túng, cúi đầu mím môi, lại vẫn không nhịn được lặng lẽ quay đầu lại.
Lâm Nhất lắc đầu bất đắc dĩ, thân hình khẽ động bay lên phi chu. Xuất Vân Tử đang ngồi cạnh một cái bàn trà ở giữa thuyền, tay không biết từ lúc nào xuống một bình rượu, đang mặt mày tươi cười, thần thái bay bổng. Văn Tâm theo sau mà tới, hơi cúi người, rồi ngồi xuống bên cạnh sư bá của nàng ta.
- Thuyền nhỏ vượt biển, rượu ngon giai nhân, còn cầu gì nữa.
Xuất Vân Tử ôm bình rượu uống một ngụm to, đàm tiếu vô kỵ. Văn Tâm ở bên cạnh sắc mặt thẹn thùng, khẽ gắt:
- Sư bá à.
- Tiểu nha đầu, ngươi không hiểu được đâu. Ta mỗi lần gặp tiểu tử này, luôn bị hắn chiếm tiện nghi...
Xuất Vân Tử không để ý cười nói:
- Mà lúc này, ta có rượu ngon, ngươi có sắc đẹp, thịnh tình mời mọc như vậy, người ta vẫn không cảm kích.
Lâm Nhất sau khi bước lên phi chu, liền đứng đó không động đậy. Thấy Xuất Vân Tử vẫn lên tiếng trêu chọc, hắn không nhịn được lại hỏi:
- Thuyền này là đi về đâu?
- Biết rõ còn cố hỏi!
Sắc mặt Xuất Vân Tử trầm xuống. Hắn lại lấy ra một vò rượu đặt ở trên bàn trà, vẻ mặt vô hại, nói:
- Nếu ngươi đã lên thuyền tặc thì cứ mặc cho số phận đi!
Lâm Nhất hơi nhướn mày, lập tức khóe miệng lộ ra nụ cười khổ. Một đường chuyên tìm truyền tống trận hẻo lánh, cho dù cố ý tránh nơi thị phi. Vẫn không được như mong muốn, còn phải quay lại một chuyến. Hắn vén vạt áo, đi tới cạnh bàn trà rồi ngồi xuống, vươn tay ra tóm lấy bình rượu.
- Ha ha! Đây mới là Lâm huynh đệ của ta chứ! Hơn trăm năm không gặp, câu đó nói thế nào nhỉ? Ờ! Một vò rượu ngon mừng tương phùng, cùng nhớ ân tình hoạn nạn năm đó.
Xuất Vân Tử bỗng nhiên cất tiếng cười to, thịt trên người lại rung rung. Hắn không quên thuận tay đánh ra một thủ quyết, phi chu liền như diều gặp gió, đột nhiên bay nhanh mà đi. . .
Mấy bình rượu vào bụng, Xuất Vân Tử hưng trí bừng bừng, nói cũng nhiều hơn. Hắn nói mượn dùng linh dược Văn Huyền Tử mang về mới khó khăn lắm được khôi phục được tu vi. Mà bản thân hắn ở Thần Châu môn rất bị đè nén, liền nhân lúc Vị Ương hải đại chiến đang hăng, dẫn theo sư điệt Văn Tâm đến xem náo nhiệt.
Xuất Vân Tử còn nói, trong trăm năm này, không có ngày nào là không nhớ Lâm Nhất. Không biết Lâm huynh đệ ở Tiên Vực ăn có ngon không, ngủ có ngon không, sống có hài lòng không, vân vân. Vì thế hắn vẫn không yên lòng. Mà hiện giờ, huynh đệ gặp lại, phải uống sảng khoái một phen, tỏ ý chúc mừng. Về phần cọc năm đó thì cứ để sau hẵng tính.
- Tiên Vực mặc dù tốt, nhưng chúng ta không có chỗ dựa! Lần này quay lại, ngươi cứ thành thành thật thật an cư lạc nghiệp ở Thần Châu môn ta đi.
Trên mặt Xuất Vân Tử đã ửng đỏ, ợ một hơi rượu, mắt lờ đờ nhìn Lâm Nhất, cười hì hì nói:
- Có rượu ngon trong lòng có giai nhân làm bạn, chẳng phải chính là cuộc sống thần tiên sao?