Vô Tiên

Chương 1601: Chương 1601: Khi tiến thoái lưỡng nan (2)




Có điều sau một phen đối thoại, Thân Sơn Tử thất vọng. Lâm Nhất nói chỉ vì đắc tội với cao nhân Hóa Thần nên không thể không trốn đi đến giờ. Mà Tiên Vực miểu đó vẫn trên đường tìm kiếm.

Lâm Nhất trăm năm không thấy bóng dáng, không ngờ ẩn thân ở La gia Đăng Tiên cốc, đây là điều mà người ta không thể tưởng tượng! Mà những tiền bối Hóa Thần đó nếu biết việc này và truy cứu, chỉ sợ La gia và Thông Châu tiên môn đều không tránh được liên quan. Thân Sơn Tử chỉ sợ họa dính vào thân, liền không còn tâm tư nói chuyện nữa, vội vàng cáo từ rời đi.

Đỉnh núi vạn trượng, đỉnh núi băng, Lâm Nhất vẫn chắp tay sau lưng đưa mắt trông về phía xa. Một trận gió lạnh thổi tới, tay áo hắn lại không bay, thần sắc trầm tĩnh.

Mất trăm năm thời gian vẫn chỉ lòng vòng dưới đất, căn bản chưa rời khỏi Cửu Châu nửa bước, càng đừng nói tới Tiên Vực! Việc đã đến nước này, bất kể là thiên ý trêu người, hay là tiên đạo nhiều ma, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu!

nghĩ đến đây, Lâm Nhất lấy ra Tử Kim Hồ Lô uống một ngụm to. Thở ra hơi rượu, phiền muộn dần tiêu, hắn nhếch miệng cười, ánh mắt dừng ở sơn cốc tuyết trắng phủ kín.

Từ Hậu Thổ tiên cảnh dưới Tây Minh hải tới Thông Châu Đăng Tiên cốc, hai nơi cách nhau không dưới ngàn vạn dặm. Nông mà dễ thấy, La gia ở sâu trong núi tuyết này có liên quan gì đó với Tiên Vực. Nếu việc này là ở trước kia, có lẽ Lâm Nhất sẽ kinh ngạc. mà lúc này, hắn chỉ nhớ tới ngọc giản La Thu Nương lưu lại năm đó, cũng càng trở nên tò mò đối với La gia này.

Sau một thoáng, Lâm Nhất dắt Tử Kim Hồ Lô vào hông. Bay về phía nam hơn hai ngàn dặm, hắn từ từ ngừng lại. Phía sau chính là Đăng Tiên cốc, phía trước trăm dặm chính là trang viện của La gia. Giữa hai nơi có có một đạo thiên địa cấm chế, ngăn cách thần thức thăm dò.

Đăng Tiên cốc quả nhiên có trò hay! Mà La gia trên dưới, không có bóng người mà hắn muốn tìm.

Đúng như những gì Thân Sơn Tử nói lúc trước, La Thu Nương đang bế quan. Có điều nữ tử đó không phải là tu luyện một mình, mà là đang bế tử quan với hai vị đạo hữu khác, hơn nữa nơi bế quan cực kỳ bí ẩn, cho dù là tộc nhân cũng không được biết.

Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện vẫn kinh động tới La gia, lại không ai còn dám tiến lên làm phiền. Khi Thân Sơn Tử rời đi có dặn, không thể trêu vào người trẻ tuổi đó, không đắc tội được đâu, chỉ có kính nhi viễn chi mà thôi.

La Thu Nương không có ở nhà, Lâm Nhất cũng không muốn làm khó tộc nhân của La gia. Lấy ra lấy ra một chiếc ngọc giản rồi xem một lát, hơi ngẫm nghĩ rồi xoay người bay trở về. Cho dù không tìm được chỗ nữ tử đó bế quan, vậy không ngại ở trong Đăng Tiên cốc tiêu khiển mấy ngày. Về phần đại chiến tiên môn ở Vị Ương hải, có liên quan gì tới mình?

Ở phía bắc Thông Châu đều là băng sơn tuyết lĩnh, Đăng Tiên cốc mấy ngàn dặm chỉ là một góc trong đó. Lâm Nhất vượt núi cao, xuyên hợp cốc, qua cánh đồng tuyết, thong dong điềm tĩnh tim liền hơn mười ngày, vẫn không thấy tung tích của La Thu Nương.

Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, Lâm Nhất lại đi qua giữa các tuyết cốc. Lại nửa tháng trôi qua, hắn dừng ở một góc hẻo lánh, Huyễn Đồng trong mắt lấp lánh. Thoáng sau, hắn lui về phía sau vài bước, cẩn thận vung tay áo phất đi. Một trận gió thổi qua, tuyết đọng bay lên, phía trước hơn mười trượng hiện ra một cửa đá, bên trên có bốn chữ nhỏ mơ hồ không rõ: Người thấy đạo, vào.

Lâm Nhất đứng im lặng trước cửa đá một lúc, giống như ngộ ra gì đó. Hắn lập tức dùng tuyết đọng để che giấu cửa đá, quay người bay về phía khác. Hai ngày sau hắn quả nhiên ở một góc hẻo lánh khác phát hiện tới cửa đá. Không ngoài sở liệu, trên đạo thứ ba thứ ba của Đăng Tiên cốc này cũng có bốn chữ nhỏ: Người nói đạo, vào.

Sâu trong sơn cốc Yên tĩnh, Lâm Nhất dứng trước cửa đá liên tục lắc đầu, khóe miệng còn lộ nụ cười khổ bất đắc dĩ. Ba cửa đá, phân biệt khắc bốn chữ nhỏ khác nhau, phân biệt là người nghe đạo vào, người thấy đạo vào, người nói đạo vào. Cái này nhìn thì tầm thường nhưng lại tuyệt không đơn giản. Mà bản thân mình lại khinh thường lơ là, cuối cùng rơi vào cảnh không có cửa để vào.

Đạo nghe không thấy, không nhìn thấy, khó có thể truyền lời, sao mà người nghe đạo, người thấy đạo, người nói đạo thì vào? Một khi như vậy, chữ nhỏ trên cửa đá này chính là một câu vọng ngôn. Người bước Về phía trước một bước chính là là vĩnh quyết với thiên đạo; Người xoay người rời đi chẳng phải là càng lúc càng xa với thiên đạo. Giờ tiến thối không được, bọn gười ta phải thế nào cho phải?

Vọng ngôn? nghĩ đến chỗ này, Lâm Nhất trong lòng khẽ động. Bên trong Hậu Thổ tiên cảnh La Thu Nương từng trong lúc vô tình nhắc tới một câu đồng dao, “lừa người chỉ ba lần, quá ba lần không được đăng tiên”. Lúc ấy còn tưởng rằng nữ tử đó là ăn nói bừa bãi, lại không nghĩ tới là có ám chỉ khác. Giống như câu đồng dao nêu lên, trong Đăng Tiên cốc có ba cửa đá, nếu không phá giải được câu nói bên trên, vậy thì chấp nhận là không có duyên với Tiên Vực.

Hiện giờ cửa đá chỉ còn lại hai tấm, Lâm Nhất không dám có cử chỉ lỗ mãng nữa. Ở dưới đất lòng vòng cả trăm năm, vẫn không khiến hắn tuyệt vọng, ngược lại vẫn canh cánh trong lòng cương phong trong huyệt động. Lại thêm ngọc giản La Thu Nương lúc trước lưu lại và đủ loại dấu hiệu, hắn càng tin vào sự tồn tại của Tiên Vực. Mà nếu muốn quay lại hành trình, cửa đá ở Đăng Tiên cốc này chính là một con dường tắt.

Lâm Nhất dùng ngọc giản kê dưới cửa đá, rồi tiếp tục xem xét trong sơn cốc. Lại trôi qua nửa tháng, vẫn với khó tìm ra nơi La Thu Nương bế quan. Nữ tử này một ngày không xuất quan, câu đó của cửa đá một ngày không giải được. Mà cứ như vậy, không biết phải đợi tới khi nào. Chẳng thà nhân cơ hội về Hạ Châu. Thanh U cốc và Thiên Chấn môn khiến người ta vướng bận, ngoài ra, còn nợ Xuất Vân Tử một cái công đạo. . .

Sau khi cân nhắc Một phen, Lâm Nhất không do dự nữa, tới thẳng trang viện của La gia, tìm truyền tống trận rồi đi vào. Đối phương không dám ngăn trở, để mặc hắn kiêu ngạo rời đi.

...

Không tới mười ngày, Lâm Nhất qua Lương Châu qua Yến Châu, vội vàng đi tới một trấn nhỏ của Nhung Châu. Thấy sắc trời còn sớm, hắn liền tìm chỗ nghỉ tạm.

Đây là một trấn nhỏ dựa biển, truyền tống trận thiết lập tại một cái sân ngoài trấn, trước cửa theo thường lệ có đệ tử gia tộc trông coi, còn có một số tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ ra ra vào vào.

Chuyến này Lâm Nhất không chỉ mượn dùng truyền tống trận, còn chuyên môn tìm tới trấn nhỏ hẻo lánh này. Nguyên nhân không ngoài gì khác, là không muốn dính vào phiền phức mà thôi! Hắn theo ngã tư đường đi tới, trong tay còn cầm một vò rượu ngon của bản địa, từ từ tới gần sân được tu sĩ trông coi.

Bốp một tiếng, Lâm Nhất ném vò rượu rỗng trong tay đi, ý vẫn chưa tận quệt miệng, nhấc chân tiến về phía trước. Cách cửa sân còn hơn mười trượng, hắn bỗng nhiên ngẩn ra. Chỉ thấy một nam một nữ từ phía trước đi tới, cũng đang ngây đơ tại chỗ. Có điều chỉ một thoáng sau, một người trong đó đột nhiên nhảy dựng lên hô:

- Ha ha! Là tiểu tử ngươi. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.