Đệ tử Lâm Nhất đang muốn xuất thủ giáo huấn mấy đệ tử La gia này thì có người từ xa chạy tới lên tiếng cầu tình.
Đó là một nam tử trung niên gầy gò, có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, bộ dạng giống như bệnh nặng chưa lành. Hắn mang theo vẻ mặt ngạc nhiên chạy tới gần, biết mình không nhận nhầm người, không khỏi lấy tay ôm trán, liên tục kêu may mắn không thôi.
Nhìn thấy tu sĩ Nguyên Anh đang chạy tới, Lâm Nhất cũng kinh ngạc khó hiểu. Đối phương ẩn thân ở đâu, vì sao lúc trước không phát hiện ra? Có điều hắn vẫn không tha cho mấy tộc nhân La gia này. Chỉ vì người cầu tình từng có duyên gặp mặt một lần, chính là Lục Thần môn Thân Sơn Tử lúc ở trong Minh Nguyên điện của Hậu Thổ tiên cảnh, ẩn thân trong thạch thất chữa thương.
- Đạo huynh, xin hãy chủ trì công đạo cho La gia ta.
Theo tình thế, tu sĩ Nguyên Anh của La gia kia sớm đã dẫn mấy tộc nhân ra đón. Mà lời nói có hắn vừa ra khỏi miệng, liền bị Thân Sơn Tử phất tay ngắt lời:
- Lâm đạo hữu không phải là ác nhân, chắc là sơn các ngươi tuần sơn cho chỗ nào đó đắc tội, bỏ đi.
Mấy tu sĩ La gia hơi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn nghe theo sự phân phó của hắn, ai nấy sau khi chắp tay thi lễ thì cáo từ rời đi. Thân Sơn Tử lúc này mới phân trần với Lâm Nhất:
- Ha ha! Ta và La Thu Nương quen biết nhiều năm, những hậu nhân này của nàng ta cũng không dám càn rỡ với ta!
Lâm Nhất nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười không nói gì. Thấy thần sắc hắn nghi hoặc, Thân Sơn Tử giỏi hiểu ý người nói:
- Ngày đó từ biệt, thoáng cái đã trăm năm. Hiện giờ Lâm đạo hữu trở về Cửu Châu, chắc hẳn có một phen cảm khái!
Nghe vậy, Lâm Nhất trong lòng ngẩn ra. Ở Dưới lòng đất hai ba mươi năm, bên trên đã qua trăm năm rồi à? Hắn nhất thời kinh nghi bất định, vội hỏi:
- Đạo hữu, xin dời bước nói chuyện!
Thân Sơn Tử đáp:
- Ta cũng đang có ý này! Lâm đạo hữu, mời đi bên này!
...
Sau một canh giờ, Thân Sơn Tử mang theo mấy phần mất mát và mấy phần thấp thỏm vội vàng rời đi. Trên đỉnh núi tuyết, Lâm Nhất côi cút đứng đó, có chút đăm chiêu. Thật khiến cho người ta khó mà tin được, ở trong cương phong dưới đất chịu tra tấn, tiền đồ không rõ, quay đầu lại đã qua trăm năm. . .
...
Ngày đó, sau khi Lâm Nhất theo cửa đá biến mất, Hoa Trần Tử và Ninh Viễn ở lại tham ngộ bia đá, những người khác thì ra khỏi Vô Cực Điên tìm tiên duyên khác. Mà chín năm trước khi tiên cảnh đóng cửa, Đạo Tề môn, Chân Võ môn và Công Lương môn ba nhà liên thủ, ở bốn phía chặn giết đệ tử Thần Châu môn và Thiên Đạo môn. Mà cao thủ của Thần Châu môn và Thiên Đạo môn đều tới tam giới Hư Vô, Thái Cực, Vô Cực, nhờ thế mà tránh được họa.
Sau khi Hậu Thổ tiên cảnh đóng cửa, tu sĩ Cửu Châu quay lại sơn môn, Văn Huyền Tử và Tùng Vân tán nhân mới biết bị cừu gia hung hăng lừa một hồi. Mà chuyến đi tới tiên cảnh lần này, tiên môn các nhà đều đại thương nguyên khí, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Mà khi đang liếm vết thương, giữa địch ta không phải là bỏ qua cho nhau, vẫn không ngừng phái đệ tử tới địa bàn của đối phương quấy rối gây chuyện.
Cho nên mấy chục năm tiếp theo, các nơi Cửu Châu nguy cơ nổi lên bốn phía.
Khi kỳ hạn minh chủ trăm năm của Thần Châu môn kết thúc, Bách An môn theo lý sẽ kế nhiệm lại từ chối không nhận. Trong nhất thời, tiên môn không ai chủ trì, Cửu Châu trên dưới càng hỗn loạn thêm.
Xét đến cùng, cái người trong tiên đạo muốn là trường sinh và tiêu dao chứ không phải là đánh đánh giết giết không ngừng không nghỉ. Mà phí hoài trăm năm, phân tranh không ngừng, mắt thấy không thể sống những ngày như thế này nữa, cuối cùng vẫn là Thần Châu môn Văn Huyền Tử đứng ra lên tiếng. So với hỗn loạn như vậy, không bằng các nhà tụ tập lại, đại chiến một hồi. Như thế không những chấm dứt ân oán ngày xưa, còn có thể mượn cơ hội để đề cử ra minh chủ chân chính nhất thống Cửu Châu tiên môn.
Xướng nghị của Văn Huyền Tử khiến người ta động lòng Nếu có thể nhất lao vĩnh dật dẹp yên phân tranh tiên môn, lại khiến Cửu Châu tiên môn được nhất thống, từ nay về sau tu sĩ thiên hạ có thể an tâm tu luyện, chuyên chú vào đạo trường sinh.
Vì vậy, Cửu Châu tiên môn liền tới Vị Ương hải vắng bóng người để chém giết trên không, tranh hùng trên sóng xanh. Đại chiến bắt đầu, Lục Thần môn Thân Sơn Tử vì bị đệ tử Chân Võ môn làm bị thương. Vận khí không tốt, lại vô tình có lòng muốn chém giết, hắn mượn danh nghĩa dưỡng thương về phủ. Trên đường qua La gia thì mượn cớ nấn ná thêm mấy ngày.
Thân Sơn Tử có giao tình với La gia, thuận đường xin mấy viên đan dược chữa thương cũng là chuyện trong tình lý. Mà đương gia của La gia đang bế quan, không tiện gặp khách, hắn đành phải quay lại sơn môn, vừa hay gặp Lâm Nhất hiện thân ở Đăng Tiên cốc.
Năm đó chuyện Lâm Nhất tới Tiên Vực sớm đã được truyền khắp Cửu Châu. Đột nhiên ở La gia Đăng Tiên cốc gặp được vị kỳ nhân này, khiến Thân Sơn Tử ngạc nhiên không thôi. Tiên Vực Trong truyền thuyết có bộ dạng gì, nằm ở phương nào, có thể nể mặt ba phần mà chỉ điểm một hai.