Chưa kịp nghĩ nhiều, mang theo mấy phần nghi hoặc, Lâm Nhất nhẹ nhàng lướt qua tuyết đọng, chậm rãi bước về phía cửa đá. Mà không đợi tới gần ba thước, bùm một tiếng, hắn không ngờ bị đánh bay ra ngoài mấy trượng.
Còn chưa đứng vững, Lâm Nhất kinh ngạc nhìn lại. Gió lạnh bay lượn, bông tuyết tung bay, nào còn bóng dáng của cửa đá. Hắn vội vàng khu động thần thức, vận chuyển Huyễn Đồng, mơ hồ phát hiện bên trong cả tòa núi tuyết có cấm chế cường đại mà khó hiểu. Ngoài ra, sơn cốc trống vắng không có gì dị thường.
Ồ! Lâm Nhất không nhịn được ồ lên một tiếng kinh ngạc! Không quay về được? Nếu thật sự như vậy thì mất nhiều hơn được! Cuối cương phong đó nói không chừng chính là Tiên Vực.
Sau một thoáng, Lâm Nhất đã nghĩ thông tiền căn hậu quả, chỉ cảm thấy ủy khuất! Dưới cương phong mãnh liệt, lúc hoang mang không tìm được đường, bị bắt phải thoát ra khỏi huyệt động dưới lòng đất, không ngờ không có cơ hội quay lại. Khi vận khí này tới, thật sự khiến người ta không biết phải làm thế nào.
Lâm Nhất vẻ mặt đau khổ bĩu môi, có chút hổn hển đột nhiên rút ra 'Thiên Sát', nhẹ nhàng nhảy lên, chẳng nói chẳng rằng vung gây liều mạng ném tới.
- Ầm!
Trong một trận đất rung núi chuyển, bông tuyết bay tán loạn, đá vụn văng khắp nơi, một hố huyệt hơn mười trượng xuất hiện dưới chân núi tuyết, cũng không thấy trận pháp và cửa đá lúc trước. Lâm Nhấtvừa nhìn rõ tất cả trước mắt thì mấy tiếng rắc rắc trầm đục từ bốn phương tám hướng truyền đến. Thấy không ổn, hắn bay lên trời, thần sắc khẽ biến. Chỉ thấy trên núi cao vạn trượng, tầng tầng tuyết đọng đang đổ sụp, giống như sóng to gió lớn, lại như vạn mã chạy chồm, mang theo tiếng gió gào thét, lao thẳng tới sơn cốc.
Sau một thoáng, tuyết lở dần dừng lại. Sơn cốc trước đó đã bị tuyết vùi lấp hơn nửa. Chỗ cửa đá lúc trước đã không còn tung tích để tìm.
- Lớn mật!
Lâm Nhất vẫn đứng trố mắt trong không trung, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát mắng. Hắn thu Thiên Sát thiết bổng, xoay người lại nhìn.
Năm nhân ảnh dần dần tới gần, cầm đầu chính là một nam tử trung niên Nguyên Anh sơ kỳ, phía sau là bốn vị tu sĩ Kim Đan, đều đang nổi giận đùng đùng.
Lâm Nhất vẻ mặt hoài nghi nhìn người tới, đợi đối phương đến ngoài trăm trượng, hắn vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Nơi này tuyệt không phải là Tiên Vực, các ngươi là nhân sĩ phương nào?
Tiên Vực? Lời này nghe cổ quái thật! Tu sĩ Nguyên Anh đó đột nhiên dừng lại khi còn cách mấy chục trượng, bốn tu sĩ Kim Đan phía sau thì dàn sang hai bên, đề bày ra tư thế chuẩn bị động thủ. Nam tử trung niên cầm đầu vẻ mặt sợ hãi, không đáp mà hỏi lại:
- Vị đạo hữu này đến từ phương nào.
Lâm Nhất chắp tay sau lưng, thần sắc thoải mái nói:
- Lâm mỗ đến từ Cửu Châu.
Nói xong, hắn nhìn bốn phía xa xa, không khỏi có chút tò mò. Nơi này hình như quen quen.
Người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này chính là tu sĩ Nguyên Anh không nghi ngờ gì nữa. Lại nhất thời khó phân biệt nông sâu. Mà lần đầu gặp mặt liền diễn trò như vậy, rõ ràng là ý tới bất thiện! Nam tử trung niên cả giận nói:
- Vị đạo hữu này không báo mà vào, trước hủy Đăng Tiên cốc của ta, sau lại buông lời khiêu khích, La gia ta há có thể bỏ qua.
Vừa dứt lời, hắn đã há miệng phun ra pháp bảo.
- Chậm đã.
Đăng Tiên cốc? La gia. . . Lâm Nhất ngẩn ra, vội vàng lên tiếng ngăn lại. Hắn không để ý tới sự giương cung bạt kiếm ở trước mặt, mà lấy ra một chiếc ngọc giản để xem. Lát sau, hắn bừng tỉnh đại ngộ, lắc đầu cười khổ. Đây thật đúng là thiên ý trêu người!
Thấy Nguyên Anh đó vẫn muốn phát tác, Lâm Nhất khoát tay, mang theo vẻ bất đắc dĩ nói:
- Nơi này là Thông Châu La gia Đăng Tiên cốc, La Thu Nương ở đâu?
Ai ngờ hắn vừa lên tiếng, đối phương lại càng tức giận, quát lên:
- Càn rỡ! Dám gọi thẳng tục danh của trưởng bối nhà ta!
Ở dưới lòng đất mấy chục năm lại đi tới một chỗ như vậy, Lâm Nhất đang buồn bực khó tiêu, sắc mặt lập tức trầm xuống, khí thế trên người ùa ra. Hắn không để ý tới sự kinh ngạc của đối phương, hất cằm, lạnh giọng nói:
- Càn rỡ thì sao! Nếu La Thu Nương không hiện thân đón chào, chớ trách Lâm mỗ trở mặt vô tình!
Bên trong Hậu Thổ tiên cảnh, tán tu Thông Châu từng năm lần bảy lượt thiết kế hãm hại, còn muốn dẫn đám người Lâm Nhất và Thiên Chấn Tử tới Thần Giao đảo. Sau khi Khuông Phu Tử bị giết, La Thu Nương, Cư Bình Tử và Bộ Dương Tử tiếp tục dùng trận pháp vây khốn. Hắn rơi vào đường cùng, đành phải từ trong Giao động thoát thân mà ra.
Có điều Lâm Nhất ở lần tao ngộ đó không phải là không thu hoạch được gì. Trừ dư đồ Đăng Tiên cốc trên người Khuông Phu Tử, cùng một thiên Đăng Thiên thuật của yêu tu ra, hắn còn từ trên tay La Thu Nương bất ngờ có được một chiếc ngọc giản, vốn đã nắm rõ bí mật đó của La gia ở trong lòng, ai ngờ sau khi ở dưới đất dạo một vòng vẫn tự mình đưa đến cửa. Đây là cơ duyên xảo hợp, hay là âm soa dương thác? Nếu đã như vậy, chẳng thà tìm La Thu Nương thì hỏi cho rõ.
Năm vị tu sĩ của La gia thấy người tới nói năng lỗ mãng, vừa muốn phát tác, lại biến sắc. Chỉ trong nháy mắt, bình thường như núi đột nhiên ập tới, cũng có sát khí sắc bén cuốn đến, khiến người ta tim đập thình thịch. Nam tử trung niên cầm đầu ngạc nhiên thất thanh nói:
- Ngươi là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn.
Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, nói như không được phép nghi ngờ:
- Trong mười hơi thở, nếu La Thu Nương không hiện thân, nợ cũ nợ mới tính luôn một thể.
- Gia chủ nhà ta đang bế quan, vị đạo hữu này chớ có khinh người quá đáng.
Người trung niên của La gia mặc dù kinh hãi không thôi, nhưng không hề cầu xin, ngược lại lấy ra một cái Truyền Âm phù. Bốn tu sĩ Kim Đan đó sớm đã sợ tới mức mặt như màu đất, liên tục lui về phía sau.
Tu sĩ Nguyên Anh La gia này không biết tốt xấu, sát khí trong mắt Lâm Nhất lóe lên. Đúng vào lúc này xa xa có người hô to:
- Vị kia chính là Lâm đạo hữu.
Lâm Nhất theo tiếng nhìn lại, khẽ nhíu mày. Mấy tu sĩ La gia thì thần sắc hòa hoãn lại, thầm cảm thấy may mắn không thôi.