Không xa từ Ngọc Bắc trấn đi về hướng đông, trên một quả đồi, Yến Khởi và Đông Phương Sóc nghỉ chân nhìn về phía xa. Trong dãy núi ngoài hơn mười dặm, ngọc phong ba ngàn trượng nhất trụ kình thiên, khí tượng nguy nga.
Sau một thoáng, Yến Khởi tay vuốt râu, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Thiên Chấn môn mặc dù tốt, nhưng không phải là thiện địa!
Đông Phương Sóc nở nụ cười hiểu ý, nói:
- Đám tán tu Giáp Tử Đạo chính là do sư phụ năm đó tuyển nhận nhập môn!
- Đúng vậy! đúng là nằm ngoài dự đoán mọi người. Một đám xảo quyệt hung tàn, không ngờ bị Lâm đạo hữu thu thập thành dễ bảo, còn muốn tôn hắn làm đại trưởng lão.
Yến Khởi vẫn khó có thể tin được. Mà Đông Phương Sóc thì dùng lợi dụ dỗ, hơi mất chút trắc trở liền từ trong miệng Giáp Tử Đạo kia biết được tất cả về Thiên Chấn môn. Hắn ở bên cạnh cũng nghe rất rõ ràng, không khỏi nỗi lòng khó yên.
Đệ tử Thiên Chấn môn không nhiều lắm, mà bốn, năm trăm người đều có tu vi từ Trúc Cơ trở lên. Trong đó có hơn mười vị tu sĩ Kim Đan, còn có Nguyên Anh trung kỳ Thiết Thất và Nguyên Anh sơ kỳ Hồ lão đại tọa trấn sơn môn.
Một tiên môn như vậy, sớm còn mạnh hơn cả Đại Hạ Huyền Thiên môn lúc cường thịnh! Sau khi môn chủ Thiên Chấn Tử lâm nạn, Lâm Nhất không rõ tung tích, Thiết Thất và Hồ lão đại liền lập đỉnh núi riêng, lúc thì tranh đấu với nhau, lúc thì liên thủ đối ngoại.
Theo lý thuyết thì Thiết Thất chính là đệ tử của tiền môn chủ, lại có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, muốn đối phó với Hồ lão đại dã tâm bừng bừngcũng không khó. Mà đối phương lại tự thị có Lâm Nhất làm chỗ dựa, hơn nữa người đông thế mạnh, căn bản không để đệ tử sơn môn trước kia vào mắt.
Đối với điều này, Thiết Thất cũng đành bất lực. Bên trong Thiên Chấn môn ít nhất có bốn trăm người là thủ hạ của Hồ lão đại. Nếu không phải tu vi của hắn không tầm thường, còn có mấy chục huynh đệ đáng tin cậy, chỉ sợ sớm bị đối phương đuổi ra khỏi nhà rồi.
Đông Phương Sóc có chút thương xót nói:
- Gia sư một ngày không còn, Thiên Chấn môn này sẽ một ngày hỗn loạn không ngừng! Nếu không phải như vậy, hai người chúng ta đã có thể sống yên ở đây rồi!
Nhớ tới sự hung hãn và ngang ngược của Thiết Thất và Hồ lão đại, không khỏi không khỏi lắc đầu. Cùng hai cường giả như vậy ở cùng một môn, chỉ sợ sau này khó có thể sống yên. Hắn trầm ngâm một thoáng, hỏi:
- Đoạn Ngọc phong Thiên Chấn môn đã không thấy có bóng dáng của tu sĩ Kim Đan và cao thủ Nguyên Anh. Tiên môn đại chiến mà Giáp Tử Đạo nhắc tới, có lẽ là thật, không biết là duyên cớ gì.
Đông Phương Sóc nói:
- Theo như lời Giáp Tử Đạo nói, nửa tháng trước Thiết Thất và Hồ lão đại dẫn theo tu sĩ Kim Đan trong môn tới hải ngoại, chỉ để lại đệ tử Trúc Cơ trông coi môn hộ. Về phần nguyên do chân chính, miệng tên này toàn hồ ngôn loạn ngữ, khiến cho người ta khó phân biệt thật giả, ha ha.
- Thiên hạ này cũng không phải là nhạc thổ!
Yến Khởi không khỏi phát ra một tiếng cảm thán. Lúc trước khi ở Đại Hạ, uy danh của Yến mỗ có thể nói là như mặt trời ban trưa.
Lúc trước biết được Nhạc Thành Tử chạy vào rừng rú đã quay về, hắn từng không cho là đúng. Việc gì cũng ở con người mà ra! Tưởng sau khi mình đến Cửu Châu, có thể ổn thỏa đại triển quyền cước! Ai ngờ vất vả lắm mới tới được nơi này, nghe thấy truyền thuyết có liên quan tới Lâm Nhất, nhìn thấy là đám tiểu bối tự cao tự đại. Bất kể là tu sĩ gia tộc hay là hạng Giáp Tử Đạo, đều không để một cao nhân Nguyên Anh vào mắt. Điều này khiến cho hắn rất buồn bực, lại không có chỗ nào để tiết hận.
Tục truyền, năm đó trong chuyến đi tới Hậu Thổ tiên cảnh, có mấy ngàn Nguyên Anh Nguyên Anh và tiền bối Hóa Thần của Cửu đại tề tụ, có thể nói là thịnh huống chưa bao giờ có. Sự cường đại của Cửu Châu tiên môn bởi vậy có thể thấy rõ.
Có điều Lâm Nhất lại liều mạng đến đây, lúc ấy hắn chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ! Mà sau hai trăm năm ngắn ngủi trôi qua, hắn không ngờ ở Cửu Châu, nơi cường giả như rừng lại đánh ra danh đầu lớn như vậy!
Hơi thất thần, Yến Khởi thuận miệng hỏi:
- Lâm Nhất... Lệnh sư đã là tu vi nào?
Đông Phương Sóc như được truyền sức mạnh, nói:
- Gia sư chính là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ tiểu thành! Tục truyền, đối mặt với sự vây công của mấy chục cao thủ Nguyên Anh, lão nhân gia người vẫn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, bách chiến bách thắng.
Yến Khởi giật mình, lẩm bẩm:
- Đúng rồi! Liễu Huyền huynh muội đó từng nói...
Hắn dừng lại, trở nên lo được lo mất. Hai trăm năm, không! Chuyến đi tới tiên cảnh của Lâm Nhất chính là cố sự trăm năm trước. Hắn một tu sĩ Kim Đan trung kỳ, mất hơn trăm năm liền trở thành cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, cái này... Hắn không khỏi lắc đầu, tâm sự nặng nề nói:
- Lời đồn thôi, không nên tin.
- Sư phụ chính là người có tình có nghĩa! Bất kể lão nhân gia người đi đâu, tuyệt sẽ không quên đệ tử, cuối cùng rồi sẽ có một ngày gặp lại.
Đông Phương Sóc vẫn nói không ngừng. Thấy Yến Khởi không yên lòng, hắn cười ha ha, quay sang cung kính hỏi:
- Sư bá! Thiên Chấn môn không phải nơi để an thân, chúng ta nên đi về đâu?
Yến Khởi gật đầu, thu thập nỗi lòng. Có tình có nghĩa? Đó ít nhất cũng không phải là người tuyệt tình! Sau đó, hắn vuốt râu cười nhạt, nhìn về phía xa xa, nói:
- Không ngại thì tới Thanh U cốc một chuyến! Nếu nơi đó không thể dung người, thúc cháu ta lại đành tìm đường khác vậy.
...
- Đây là Tiên Vực.
Đây là một sơn cốc không người, yên tĩnh dị thường. Nó lớn chừng hơn mười dặm, hai bên ngọn núi dốc đứng, bị tuyết trắng bao phủ. Ở đáy cốc Sâu thẳm, Lâm Nhất mình đầy kim giáp đứng đó, đang kinh ngạc nhìn về phía trước mắt. Xung quanh không thấy nguyên khí, chỉ có linh khí nhàn nhạt phiêu lãng theo gió.
Theo quang mang mỏng manh hiện lên, trên người Lâm Nhất có thêm áo lót và đạo bào màu xám từ vân bào biến thành. Hắn mang theo vẻ mặt khó hiểu quay người lại, lại lâm vào trong mê hoặc. Ngoài một trượng xa xa, chính là một cửa đá cao hơn một người, giống như là bị gió tuyết vùi lấp, rất khó nhìn thấy. Mà bên trên có bốn chữ nhỏ mơ hồ không rõ: Người nghe đạo, vào.
- Nơi này không phải là Tiên Vực! Mấy chục năm trước chẳng phải là làm một hồi vô ích sao! Nếu là người nghe đạo vào, ta không ngại từ đây quay lại.