- Ngươi là trưởng bối nhà ai?
Đông Phương Sóc hiếu kỳ nói:
- Thiên hạ đều lấy tu vi để luận tôn ti, chẳng lẽ nơi này có quy tắc khác...
- Thiên Chấn môn cũng không phải là tiểu môn tiểu phái, đương nhiên có thể thay đổi quy củ thiên hạ!
Giáp Chấp Sự vểnh cằm lên, ra vẻ cao thâm mạt trắc mà nói:
- Nếu như không phải vì hai người các ngươi có tu vi cao hơn một chút thì ông đây há lại vô cớ dừng chân để nói chuyện?
Tùy tiện khiêu khích nhân vật tiền bối, cái này khác gì với việc tự tìm đường chết? Đông Phương Sóc sững sờ, giận đến mức cả người run lên, rồi lại cười khổ nói:
- Biết rõ tu vi của hai người chúng ta cao hơn ngươi một bậc, sao còn dám càn rỡ như vậy...
Hắn hình nhu rất bất mãn, lắc lắc đầu, tiếp đó hiếu kỳ hỏi:
- Tìm hai người chúng ta là có điều gì muốn nói?
- Thắng ta một bậc thì có lợi ích gì?
Giáp Chấp sự hừ lạnh một tiếng, quát lớn lên:
- Tu vi của hai người các ngươi có thắng được Thiết Thất trưởng lão không? Thắng được Hồ lão đại nhà ta sao?
Ánh mắt của Đông Phương Sóc hơi lóe lên, kinh ngạc nói:
- Hai vị trưởng lão nhà ngươi là cao nhân Nguyên Anh hậu kỳ sao? Nếu như thật là như vậy thì sư bá nhà ta cũng có chút không bằng...
Lời nói của hắn là đang ám chỉ vị đang uống rượu bên cạnh mình đây là một Nguyên Anh tiền bối. Ý bảo Giáp chấp sự không được vô lẽo, để tránh tự ngộ! Mà lời nói uyển chuyển kia rơi vào tai đối phương lại hoàn toàn phản tác dụng, ai đó nhảy dựng lên, nhìn Yến Khởi nói:
- Nguyên Anh tu sĩ Hạ Châu đều đã tiến đến Vị Ưng Hải rồi, tại sao vị tiền bối này lại còn chậm rãi như vậy, rõ ràng là có ý đồ làm loạn.
“Đoát” một tiếng, Yến Khởi mãnh liệt vứt chén rượu trong tay xuống bàn, kế đó bắt đầu phát tác. Nếu như không niệm tình vừa mới đặt chân đến chỗ này, Thiên Chấn môn lại có giao tình khá sâu với Lâm Nhất thì vừa rồi, ông ta đã sớm phẩy tay áo bỏ đi rồi. Ai ngờ, cái tên tiểu bối xấu xí này lại khó chơi như vậy, con năm lần bảy lượt mở miệng nhục mạ, quả thật là làm người ta khó nhịn được nữa. Lúc còn ở Đại Hạ, ông ta nào từng bị người ta coi thường như vậy...
- Sư bá bớt giận!
Đông Phương Sóc vội vàng đưa tay ra ngăn cản, trái lại còn dùng truyền âm an ủi vài câu. Yến Khởi đã giận đến mức sắc mặt tím tái, hổn hển thở ra vài câu chửi thề lại tiếp tục cầm ly lên uống rượu. Rượu vào trong bụng đã không còn thơm ngon như trước, trở nên nhạt nhẽo mà đắng chát.
Thấy hai người trươc mắt khiếp đảm, Giáp Chấp sự càng được đà lấn tới, hống hách cao giọng nói:
- Nguyên Anh tu sĩ thì sao? Ở Hạ Châu này còn không có người nào dám dương oai trên địa bàn Thiên Chấn môn của ta đâu! Bằng không, nếu để đại trưởng lão nhà ta biết được thì ngay cả cao nhân hóa thần cũng không cứu được ngươi!
Khí diễm của Giáp chấp sự này càng lúc càng kiêu ngạo, Yến Sư bá thì nổi giận lôi đình, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ác. Đông Phương Sóc hết nhìn trái đến nhìn phải, bất đắc dĩ vô cùng. Giết một tiên tiểu bổi rất dễ, nhưng lại rước thêm phiền phức! Còn nữa, đây cũng không phải là Đại Hạ! Ở trong tình cảnh này, nếu như hắn báo ra lai lịch của thượng sư, chỉ sợ sẽ lại tự rước lấy nhục...
Gãi gãi đầu, Đông Phương Sóc lấy ra một chiếc càn khôn túi, tiện tay vứt cho Giáp chấp sự, đối phương không ngừng kêu gào, nhưng hành động lại linh hoạt, một phát liền được bắt được chiếc túi kia, nhưng cũng không muốn buông tha mà quát lên:
- Ngươi muốn như thế nào...
Đông Phương Sóc cũng không lên tiếng, tự nhân không may mà chắp tay hành lễ. Một kim đan tu sĩ lại nhận lỗi trước một trúc cơ tiểu bối, quả thật là quá mất mặt. Cái này gọi là sống dưới mái hiên của người ta, không thể không cúi đầu! Sư phụ à, chỉ cầu lão nhân gia ngài bình an vô sự! Nếu như không thì ngày hôm nay xem như là tổn thất nặng rồi!
Phát hiện vật trong tay giá trị xa xỉ, Giáp chấp sự cũng bất chấp đang ra vẻ ta đây, vội vàng cúi đầu tính toán. Không người nào là không hoa mắt trước tài phú, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì sao mà mập được! Chậc chậc! Đây là một số lượng linh thạch lớn đấy! Đệ tử của Thiên Chấn môn rất nhiều, nhiêu đây cũng xem như có thể vượt qua quẫn bách...
Đông Phương Sóc nhân cơ hội này tiến lên trước hai bước, cười nói:
- Bá chất hai người chúng ta là tán tu thâm sơn, không hiểu thế sự! Nếu như có chỗ đắc tội, mong rằng vị đạo hữu này thứ lỗi một chút.
Giáp Chấp sự đã nhanh chóng cất chiếc túi càn khôn kia đi, ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa sáng, rồi lại mang theo sự nghi hoặc nói:
- Tán tu ngươi có thể nói là giàu hơn ông đây năm đó rồi!
Cái người này chẳng lẽ xuất thân là tán tu thật sao? Hai tay Đông Phương Sóc buông xuống, nét mặt trở nên nghiêm túc, thần khẩn nói:
- Nếu có thể thân cận với đệ tử Thiên Chấn môn một chút, thì bỏ ra toàn bộ thân gia có gì đáng ngại!
Hắn lại đột nhiên thay đổi giọng điệu, lại cười cười nói:
- Ta cùng với vị đạo hữu này mới quen đã thân, chẳng biết là có duyên nâng cốc mấy chén không?
Giáp chấp sự nhìn về phía xa dò xét, Hoành Tam đi đến quán rượu lấy rượu thịt còn chưa về. Gã ta chắp tay, ra vẻ rụt rè nói:
- Thiên hạ tán tu là một nhà! Nếu như ngươi nói rõ lai lịch, ta làm sao có thể làm như vậy...
Đông Phương Sóc giật mình cười làm lành, đưa tay ra mời, nói:
- Ha ha, kính xin Giáp chấp sự dời bước!
Giáp chấp sự vô cùng tự đắc, nhấc chân tiến về trước một bàn trống, nghênh ngang ngồi xuống, nhìn về phía Đông Phương Sóc vẫy vẫy tay nói:
- Vị đạo hữu này không cần khách sáo! Ta chính là Chấp Sự Thiên Chấn Môn, Giáp Tử Đạo...
Đối phương gật đầu hiểu ý, vội vàng gọi chưởng quầy đưa rượu lên, chỉ chốc lát sau, cả hai người đã trò chuyện vui vẻ, giống như hảo hữu đã quen biết nhiều năm.
Yến Khởi một mình ngồi một bàn, trầm ngâm không lên tiếng. Ông ta nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao Lâm Nhất lại gia nhập cái tiên môn này, lại còn làm bạn với những tên bẩn thỉu, xấu xí này...