Vô Tiên

Chương 1596: Chương 1596: Trong lúc hành tẩu (1)




Ở lại Liễu gia nấn ná chừng nưa tháng, rốt cuộc Yến Khởi và Đông Phương Sóc cũng rời khỏi Ngọc Sơn trấn, tiến thẳng đến Thiên Chấn môn.

Hành trình thăm dò Hậu Thổ tiên cảnh và tung tích cuối cùng của Lâm Nhất phần lớn đều là lời đồn đãi, còn tình hình cụ thể thì ngay cả Liễu Hiền và Liễu Yên Nhi cũng không biết quá nhiều. Đây là lý do, khiến huynh muội bọn họ phải tiến đến Hư Đỉnh môn để thỉnh giáo Liễu Hề Hồ. Nhưng đối phương lại càng không muốn nhắc lại quá nhiều đến chuyện kia...

Một gia tộc nho nhỏ, mà vẫn có tiền bối chí thân tu vi Nguyên Anh trung kỳ. Đây chính là cao thủ đến từ tiên môn đấy. Điều này khiến cho Yến Khởi kinh ngạc không thôi. Mấy ngày sau, dù cho ông ta vẫn rất kiệm lời, nhưng mà hành động lại trở nên khiêm tốn đến khó ngờ.

Mặc dù Liễu gia rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ để trở thành nơi an thân cho Yến Khởi và Đông Phương Sóc. Tuy tung tích của Lâm Nhất rất khó kiếm, hai người còn phải men theo những nơi hắn đã ghé qua, chạy đến đó để dò xét...

Đây lại là một thị trấn nhỏ khác ở Tân Hải, Ngọc Bắc trấn. Ở bên trong một quán rượu, Yến Khởi và Đông Phương chọn một chiếc bèn ven đường ngồi xuống, ai cũng bưng chén nhâm nhi một chút, thưởng thức cảnh sắc của thị trấn nhỏ này.

Trên đường phố tấp nập, thỉnh thoảng sẽ lại nhìn thấy bóng dáng của vài tu sĩ, mà trong đó, lại có rất ít người có tu vi cao thâm. Thấy tình hình này, Đô Phương Sóc có chút kinh ngạc, khó hiểu hỏi:

- Sư bá, nơi này cách Thiên Chấn môn không xa, vì sao trên đường đều là tiểu bối Luyện khí, ngay cả Trúc cơ tu sĩ cũng rất khó gặp...

Sau khi hai người rời khỏi Liễu gia, trên đường đi du sơn ngoạn thủy, hết sức tiêu diêu tự tại. Nửa tháng sau, Thiên Chấn môn đã hiện ra trước mắt, đây cũng là lý do khiến người xứ khác luôn muốn đến thị trấn nhỏ Ngọc Bắc Trấn này một lần. Lại một lần được trải nghiệm tình người phong thổ, tiện thể thám thính một chút tin đồn của các nhà tiên môn...

Nghe thấy Đông Phương sóc hỏi như vậy, Yến Khởi liền buông chiếc ly trong tay xuống. Nước rượu nơi này đều được ủ từ trái cây, lúc uống vào miệng rất ngọt, dư vị kéo dài. Ông ta ngồi thẳng người, tay vuốt chòm râu xanh trầm ngâm, nhìn cảnh vật hai bên đường, dùng truyền âm nói:

- Theo lời Liễu gia nói thì, bởi vì Thiên Chấn Tử táng thân trong tiên cảnh, nên đệ tử môn hạ giận lây sang Hư Đỉnh môn. Trưởng lão của bọn họ là Liễu Hề Hồ không khuyên giản được, môn chủ Viên Hâm khong chịu nỗi chỉ trích, cuối cùng, hai nhà đánh đập tàn nhẫn. Mà Thiết Thất và Hồ lão đại Thiên Chấn môn đều rất ngang ngược, đệ tử môn hạ đều là một đám hung hãn, nhiều lần bức ép đối thủ đến mức khó có thể chống đỡ...

Vừa nói đến đây, Yến Khởi đột nhiên gật đầu một cái, nói tiếp:

- Bởi vậy có thể thấy được, Thiên Chấn môn là tiên môn đệ nhất ở Ngọc Sơn đảo, không thể khinh thường được. Mà tình hình ở trong thị trấn nhỏ Ngọc Bắc trấn này rất khác thường, nhất định còn có biến cố khác...

Đông Phương Sóc vuốt ve chén rượu trong tay, nói:

- Sư bá đoán không sai...

Hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lại nói:

- Liễu Hiền kia đã từng đề cập đến, Thiết Thất và Hồ Lão đại nhìn nhau không vừa mắt, ai cũng muốn độc bá Thiên Chấn môn, lúc đó có tránh đấu, chẳng là không tránh được...

Chỗ nào có tiên môn thì chỗ đó không thể thiếu được nội chiến và phân tranh. Mà lúc này cũng không phải là thời điểm tốt để tiến đến Thiên Chấn môn. Sau khi cân nhắc một chút, Yến Khởi mới lại lên tiếng, rồi lặng im giương mắt nhìn chung quanh.

Hai đạo kiếm hồng từ trên không lao đến, đám tu sĩ và người dân đi lại trên đường vội vàng né tránh. Đến là hai người đàn ông, bọn hắn ngẩng đầu hoành hành, khí thế kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

- Hoành Tam, sau khi lấy rượu thì đừng quên hỏi chưởng quầy đòi hai con dê béo!

Đi ở phía trước là một người đàn ông dáng người thấp bé, có tu vi trúc cơ hậu kỳ. Mặc dù dáng vẻ hèn mọn, bỉ ổi, nhưng thần thái lại ngạo mạn, đồng thời cũng là người thét lệnh. Nghe tiếng, người đàn ông cao gầy bên cạnh vội vàng đồng ý, nở nụ cười siểm nịnh nói:

- Ha ha! Tất cả các cao thủ đều rời núi rồi, mấy huynh đệ chúng ta ở lại trông coi môn hộ cũng khá là tiêu dao khoái hoạt!

- Nhiều lời!

Người đàn ông được gọi là Giáp Chấn sự thuận miệng quát mắng một câu, ánh mắt chuyển một cái, đột nhiên dừng chân, dáng vẻ hoài nghi.

Hoành Tam kia tốt xấu gì cũng là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, lúc này lại ngoan ngoãn đi theo sau lưng. Sau khi phát hiện ra điều bất thường, gã cũng vội vàng dừng chân, nịnh nọt dò hỏi:

- Giáo chấp sự, sắc mặt của lão nhân nhà ngài không được tốt! Là gặp phải chuyện xấu gì sao...

Giống như bị đạp phải đuôi, Giáp Chấp Sự lập tức nhảy dựng lên, nổi giận mắng:

- Con mẹ nó, ngươi mới gặp phải chuyện xấu!

Chửi xong còn không cam lòng mà đá một cái. Đối phương cũng không tức giận, trái lại chỉ cười hì hì, rồi thức thức né sang một bên, liên tục chắp tay cầu xin tha thứ.

Giáp Chấp Sự thấy vậy cũng hòa hoãn hơn một chút, nhưng vẫn làm giá quát lên:

- Ông đây ở nơi này dừng chân một chút, đợi ngươi đi láy rượu thịt rồi cùng nhau trở về núi...

Thấy đối phương vẫy còn trưng bộ mặt kia ra, lề mà lề mề, gã lại trợn trừng hai mắt, quát:

- Trông coi môn hộ là chuyện quan trọng, không được chậm trễ! Còn không mau lăn đi cho ông đây...

Hoành Tam lại cúi đầu khom lưng, sau đó mới tươi cười tí tửng chạy đến chõ xa xa.

Giáp Chấp Sự uy nghiêm hừ một tiếng, không nhanh không chậm chắp hai tay vào nhau, vẫn không quên bất an nhìn ngắm chung quanh. Bấ chợt, gã tận lực ưỡn thẳng thân thể thấp bé của mình, rồi chậm rãi bước đến tửu quán ven đường, mang theo dáng vẻ như là lang sói, âm u nói:

- Hai vị này, mặt mũi rất lạ! Đã không phải là tu sĩ Ngọc Sơn ta, rồi lại chạy đến địa bàn của Thiên Chấn môn ta, thế tất có ý đồ làm loạn... Đây nhất định là ý đồ làm loạn...

Bình thường nói chuyện khó nghe, đến lúc cần nghiêm chỉnh, Giáp Chấp Sự cũng khó mà làm tốt được. Gã oán hận túm mấy sợi râu leo teo, quát lớn:

- Hai người này thật sự là chướng mắt! Nhìn thấy bản chấp sự vậy mà còn vẫn ngồi yên bất động, chẳng lẽ, các ngươi dám coi thường Thiên Chấn môn ta sao?

Chưởng quầy và tiểu nhị quán rượu sớm đã bị dọa, chạy trốn đi, chỉ có Yến Khởi và Đông Phương Sóc là vẫn còn ngồi yên bên bàn gỗ. Đột nhiên, vô cớ bị trách cứ, cả hai người kinh ngạc không thôi. Chỉ một tiểu bối trúc cơ mà lại dám càn rỡ, vô lễ như vậy, là ỷ vào thân phận đệ tử Thiên Chấn môn sao?

Yến Khởi vẫn không hề động đậy, chỉ bưng một chén rượu đã rót đầy lên nhấm nháp, hồn nhiên làm như không thấy người trước mắt. Mà Đông Phương Sóc thì lại cười ha ha, đứng dậy nói:

- Tiểu bối ngươi có có vô lễ! Hai người chúng ta chính là...

Hắn nhìn về phía trước, rồi đột nhiên đổi lời nói:

- Hai người chúng ta cũng chỉ đi ngang nơi này mà thôi, cũng không có ác ý...

Giáp chấp sự được đà làm tới, ngang ngược mà hỏi ngược lại:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.