Đi theo sau người đàn ông Kim Đan trung kỳ là một cô nương áo xanh. Nàng cũng chắp tay nói:
- Liễu Yên Nhi hữu lễ!
Một nam một nữ này là người có lễ độ! Đông Phương Sóc bẩm báo tục danh của mình, còn không quên hỏi một câu:
- Liễu gia chủ ở ngay trước mắt...
Thấy đối phương đồng ý, hắn liền quay đầu nhìn về phía Yến Khởi, cười cười, trêu chọc nói:
- Thật sự là quý nhân khó gặp...
Yến Khởi vẫn ngồi yên bất động, hai mắt nửa mở nửa khép, nhìn về phía người đến, gật đầu thay lời chào.
Liễu Hiền mang theo dáng vẻ áy náy hành lễ, nói:
- Huynh muội chúng ta ra ngoài, đến ngày hôm nay mới trở lại. Biết cố nhân của Lâm tiền bối đến thăm, nên tại hạ không dám lãnh đạm, vội vàng dẫn theo xá muội đến đây gặp mặt. Nếu như có chỗ thất lễ, kính xin vị tiền bối này và vị đạo hữu này thứ lỗi.
Nội tâm Đông Phương Sóc chấn động, vội hỏi:
- Liễu đạo hữu, ngươi gọi sư phụ ta là tiền bối?
Tiền bối trong miệng Kim Đan tu sĩ đương nhiên là cao nhân Nguyên Anh, không thể nghi ngờ. Nếu nói như vậy, chẳng phải sư phụ đã là...
Nội tâm Yến Khởi cũng giật nảy, không khỏi mở hai mắt ra, dáng vẻ nghi hoặc.
Huynh muội Liễu gia thì hai mặt nhìn nhau, càng khó hiểu hơn! Từ khi nào Lâm tiền bối đã thu nhận đồ đệ? Đã làm đệ tử, tại sao lại không biết tu vi sư phụ nhà mình sâu cạn thế nào?
Liễu Hiền nhìn Đông Phương Sóc và Yến Khởi, vô cùng áy náy cười cười nói:
- Chưa từng nghe nói Lâm tiền bối có đệ tử, xin thứ cho Liễu mỗ kiến thức nông cạn! Hai vi xin nói ra lai lịch và dụng ý thật sự, Liễu gia ta đều có đạo đãi khách!
Dáng vẻ của gã ta vẫn ôn hòa như trước, nhưng trong lời nói uyển chuyển lại có ám chỉ.
Nghe vậy thì Yến Khởi lại âm thầm giận dữ. Hai tiểu bối Kim đan lại dám không có quy củ như vậy, tiên đạo Cửu Châu đã tan vỡ rồi sao?
Đông Phương Sóc không khỏi giật nãy, lập tức cười khổ một tiếng. Trải qua trăm cay nghìn đắng, chẳng phải là muốn tìm sư phụ sao! Mà trước mắt, nếu như không giải thích một phen, chỉ sợ sẽ phiền toái! Đặt mình ở chỗ lạ, mọi thứ đều cần phải cẩn thận, chặt chẽ. Hiện tại, ở đây, ngay lúc này, nên làm thế nào mới có thể chứng minh sự trong sạch của mình.
- Thật không dám giấu giếm. Ta và Yến sư bá đều là đến từ vùng đất xa xôi...
Dừng lại một chút, Đông Phương Sóc nghiêm túc nói:
- Hơn hai trăm năm trước, gia sư đã nhận đệ tử duy nhất là ta, Liễu đạo hữu có lẽ có chỗ còn chưa biết. Vẫn xin người báo cho chúng ta biết tung tích của lão nhân gia người, để hai ta tìm kiếm...
- Ở trong thiên hạ này có khá nhiều người muốn tìm tung tích của Lâm tiền bối, nhưng đều không có thu hoạch gì.
Liễu Hiền cười nhạt một tiếng, tiếp tục truy hỏi:
- Hai vị đây tự xưng là bạn cũ và đệ tử của Lâm tiền bối, có bằng chứng hay không?
- Ngươi nói là tung tích của Lâm Nhất không rõ?
Yến Khởi không nhịn được mà mở miệng hỏi:
- Mặc dù hắn có tu vi Nguyên Anh, nhưng tại sao lại được người trong thiên hạ chú ý...
- Ta chỉ có công pháp sư phụ truyền cho, không có vật chứng!
Đông Phương Sóc khó xử buông tay, rồi lại có chút kinh ngạc. Lúc ở Đại Hạ, sư phụ của hắn không ngừng bị người ta đuổi giết. Nhưng tại sao đến Cửu Châu lại trở nên không chịu nổi như vậy, hơn nữa tung tích lại còn không rõ...
Liễu Yên Nhi đứng bên cạnh không hề lên tiếng, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào hai người xa lạ này. Thấy biểu cảm của đối phương không giống giả vờ, nàng tự nhiên cười cười nói:
- Lâm tiền bối uy danh hiển hách, ở Cửu Châu có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu! Xem ra hai người các ngươi thật sự là đến từ dị vực xa xôi...
Uy danh hiển hách! Chẳng phải nói ở Cửu Châu còn có các hóa thần tu sĩ sao? Lâm Nhất mới đến đây có hai trăm năm thôi tại sao lại uy danh hiển hách? Yến Khởi vươn tay vuốt chòm râu xanh, không tài nào lý giải được.
- Ha ha! Vị đạo hữu này là thật sự nói về sư phụ ta sao?
Đông Phương Sóc khó có thể tin được nhìn Liễu Yên Nhi, lập tức trở nên rối ren, vội hỏi:
- Tại sao sư phụ ta lại tung tích không rõ? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì...
Ánh mắt của Liễu Hiền dừng lại trên mặt Đông Phương Sóc một chút, cũng không trả lời, đồng thời hỏi ngược:
- Nếu như vị đạo hữu này đã xa cách lệnh sư hơn hai trăm năm, tại sao lại biết giao tình giữa hắn và Liễu gia ta?
- Gia sư sai người gửi thư về, chỉ ra giao tình với Liễu gia Cửu Châu, Thiên Chấn Môn và Thanh U cốc. Nên ta với sư bá mới tìm đến.
Đông Phương Sóc không chút nghĩ ngợi thốt lên câu trả lời, rồi lại tiếp giải thích:
- Lúc ấy, lão nhân gia người chỉ có tu vi Kim đan, pháp bảo là mootjt hanh kim kiếm, càng thích dùng đại bổng đánh người. Lại còn rất thích uống rượu, trên thân lúc nào cũng mang theo Tử Kim hồ lô...
Liễu Yên Nhi khẽ giật mình, nói:
- Đại ca! Lâm tiền bối cũng không quên Liễu gia ta!
Liễu Hiền khẽ gật đầu, nhìn về phía Đông Phương Sóc, đưa tay ra mời. Kế đó lại bước đến bãi cỏ trước động phủ khoanh chân ngồi xuống, vui vẻ nói:
- Không thể ngờ được, đồ đệ của Lam tiền bối thật sự đến tìm hiểu, Liễu gia rất cảm động...
Mặc dù huynh muội Liễu gia là tu sĩ gia tộc, nhưng lại ôn hòa giữ lễ, càng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, đối nhân xử thế rất có phong cách quý phái, làm cho Yến Khởi phải bỏ đi suy nghĩ coi thường. Mà khi đối phương kể hết những chuyện có liên quan đến Lâm Nhất, thì ông ta lại càng lúc càng nhiên, cuối cùng lại trầm mặc không nói.
Lâm Nhất vừa mới đặt chân vào Cửu Châu đã khuất nhục Thiết Thất sư đồ, lại còn gia nhập vào Thiên Chấn môn. Trăm năm sau, hắn ở Ngao Sơn Thần Châu môn, nhất thể kết tam anh, phá tan sự ngăn trở của tứ đại trưởng lão Thần Châu môn! Đủ bản lĩnh chém giết tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, thanh danh dần dần lên.
Hành trình Hậu Thổ tiên cảnh, một mình Lâm Nhất chém giết hơn mười người, vẫn bình an vô sự. Lúc ở Hậu Thổ tháp, một kiếm của hắn uy chấn Cửu Châu!
Nhưng mà, tiên cảnh đã đóng cửa rồi, mà Lâm Nhất vẫn chưa thấy quay lại. Có người nói hắn đã phi thăng thành tiên, có người lại nói hắn bị vây khốn trong Hậu Thổ tháp, cũng có người nói hắn đã sớm thân tử đạo tiêu, trong khoảng thời gian ngắn, có rất nhiều lời đồn đãi, không thể kết luận được. Về phần tình hình cụ thể và tỉ mỉ như thế nào thì không thể biết được...