Ba tháng một mùa, bốn mùa xuân hạ thu động nối tiếp luân phiên nhau, Ngọc Sơn đảo hiện tại đang là cảnh tượng giữa hè. Một ngày này, vào lúc hoàng hôn, từ bên ngoài có hai tu sĩ rảo bước chạy đến hải đảo cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần này.
Ở bên ngoài thị trấn nhỏ Tân Hải, hai người này dáng vẻ phong trần mệt mỏi, dừng chân lại bên đường. Nhưng dùng vậy, ánh mắt của bọn họ lại sáng ngời, mỗi người đều có một cảm xúc khó lột tả...
- Ha ha! Quả thật là may mắn...
Lên tiếng là một người đàn ông chừng ba mươi, khoáng đạo bào màu xám tro, dung mạo tuấn tú, rất có cốt cách tiên phong đạo cốt! Hắn nhìn trước rồi nhìn sau một phen, mừng rỡ nói:
- Nơi này chính là Ngọc Sơn trấn, Ngọc Sơn đảo!
- Theo chỉ dẫn của Nhành Tử đạo hữu để lại thì nơi này chính là Ngọc Sơn trấn, Ngọc Sơn đảo!
Đáp lời là một người đàn ông trung niên, có ba túm râu màu xanh, hai hàng lông mày rậm rạp, khí độ bất phàm. Chỉ là nét mặt của ông ta có chút rụt rè, lời nói và cử chỉ cũng khá là ổn trọng. Quay đầu nhìn lại đường về, rồi lại nhìn thị trấn nhỏ sinh cơ dạt dào trước mắt, nội tâm ông ta kích động vô cùng, khẽ thở dài một hơi:
- Sau hai trăm năm, Yến mỗ vẫn phải đến...
Người đàn ông trẻ tuổi không ngăn được nụ cười trên mặt, ha ha cười nói:
- Yến tông chủ... À không!
Hắn lập tức lắc đầu sửa lời:
- Yến sư bá! Nhạc Thành Tử tiền bối từng nói rõ, giao tình của Liễu gia Ngọc Sơ trấn và sư phụ ta không phải là nông cạn, hai người chúng ta tìm đến cửa bọn họ...
Lúc này, hai đạo kiếm hồng nhảy lên không trung rồi vụt qua, làm cho khu vực bình địa nơi này càng thêm quỷ dị khó lường. Người đàn ông được gọi là sư bá ngẩng đầu xem xét, bàn tay vuốt chòm râu xanh, lẩm bẩm:
- Liễu gia Ngọc Sơn trấn, Thiên Chấn môn Đoạn Ngọc phong, Thanh U Cốc Hạ Châu, chính là ba chỗ mà Nhạc Thành Tử đã đặt chân. Chẳng lẽ, Lâm Nhất đã đoán trước chỗ Yến mỗ muốn tới là...
Sau đó lại có chút ngạo nghễ nói ra:
- Lão phu đã không còn là tông chủ Chính Dương tông nữa, ngươi cứ gọi ta là sư bá là đủ! Ngay cả sư phụ ngươi lúc này cũng vậy, ta cũng không hề xem hắn là vãn bối...
- Ha ha! Nếu như sư phụ biết Đông Phương Sóc ta cũng đến, chắc chắn sẽ rất bất ngờ...
Nét mặt của người đàn ông trẻ tuổi kia có chút khó coi, lại rất nhanh bày ra vẻ láu cá, lỏi đời nói:
- Chắc chắn lão nhân gia người đã có tu vi Nguyên Anh...
Đối phương không cho là đúng mà nói:
- Lúc Nhạc Thành Tử rời khỏi Cửu Châu, Lâm Nhất chỉ là một Kim Đan hậu kỳ. Hiện tại, đã hai trăm năm trôi qua, mặc dù hắn đã tu đến Nguyên Anh, nhưng cảnh giới vẫn bị hạn chế...
Nếu như Lâm Nhất có ở đây, chưa chắc sẽ chấn động, nhưng có vài chuyện ngoài ý muốn thì chắc chắn không thể tránh được. Hai người này là đến từ Yến Khởi và Đông Phương Sóc đến từ Đại Hạ. Bọn hắn là dựa vào bản đồ Nhạc Tử Thành để lại để tìm đến Cửu Châu.
Hiện tại, Yến Khởi đã có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ viên mãn. Mà Đông Phương Sóc thì cũng đã đạt đến Kim Đan trung kỳ. Trên đường, nhiều phen vất vả, bọn hắn khá là cảm khái về Sơ Lâm Cửu Châu, cả hai đều muốn sớm ngày nhìn thấy Lâm Nhất để có được một nơi đặt chân, an thân.
Thả thần thức ra dò xét khắp Ngọc Sơn trấn, Yến Khởi ngang nhiên nói:
- Đi theo lão phu đến Liễu gia...
....
Mười ngày sau, đứng trước một động phủ giữa sườn núi Ngọc Bình sơn, Yến Khởi và Đông Phương Sóc tựa người vào thân núi nhìn về phía xa. Đối với thắng cảnh trước mắt, cả hai người đã không cào hào hứng như lúc đến nữa.
Lúc bọn hắn đến cửa nhà người ta bái phỏng đã bị cự tuyệt, nguyên do là gia chủ Liễu gia không có ở đây. Mà đối phương thì cũng không làm mất lễ nghi, vẫn sắp xếp chỗ dừng chân cho khách. Yến Khởi và Đông Phương Sóc đành phải tạm thời ở lại, ai ngờ liên tiếp nhiều ngày trôi qua, chủ nhân Liễu gia vẫn không hề ra mặt.
- Qua ngày hôm nay, chúng ra rời khỏi nơi đó...
Yến Khởi đứng yên tại chỗ, buông thõng hai chân, dáng vẻ có chút đã mất hết kiên nhẫn. Một gia tộc nho nhỏ như vậy, mà bọn hắn cũng chỉ có thể làm khách phương xa xin trú nhờ vài hôm, xem ra giao tình của Lâm Nhất và người ta là rất bình thường mà thôi. Sau khi tính toán một chút, ông ta thỏa thuê mãn nguyện nói:
- Nếu là như vậy thì Thiên Chấn môn và Thanh U Cốc càng khó đặt chân hơn. Lão phu lại dẫn ngươi lưu lạc một phen vậy. Chưa chắc đã không có chỗ để trú thân.
- Ha ha! Sư bá nói rất đúng!
Đông Phương Sóc duỗi tấm lưng mệt mỏi, tự tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống, nói:
- Nhưng mà, chỉ khi gặp được Liễu giao chủ thì mới biết được tung tích của sư phụ nhà ta!
Yến Khởi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói.
- Cửu Châu này to như vậy, muốn tìm một người khó như mò kim đáy biển, lại nói dễ vậy sao?
Ông ta suy nghĩ một chút, rồi bước đến bên cạnh Đông Phương Sóc nhắc nhở:
- Không ngại lấy miếng truyền âm phù mà Nhạc Thành Tử đưa cho ngươi kia, thử một lần chứ?
Đông Phương Sóc đồng ý nói:
- Theo như sư bá nói, đương nhiên đã thử một lần!
Đột nhiên giọng điệu của hắn thay đổi, vừa cười vừa nói:
- Bất kể sư phụ ta đi đến chỗ nào thì đều để lại tên tuổi! Nếu như muốn tìm sư phụ, chắc chắn không khó...
Yến Khởi không co là đúng mà lắc đầu, nói:
- Đây là Cửu Châu đấy, cũng không phải Đại Hạ ta. Năm đó, Nhạc Thành Tử cũng khó tìm được nơi đặt chân, đừng nói chi là một Kim Đan tu sĩ như hắn...
Vừa nói đến đây, ông ta liền quay đầu nhìn hai dáng người ngự kiếm từ dưới núi bay đến. Ông ta hừ lạnh một tiếng, làm như không thấy, rồi tìm đến một chỗ đất bằng ngồi xuống ngay ngắn, thần thái uy nghiêm.
Đông Phương Sóc thì lại ngạc nhiên đứng dậy, vội vàng chắp tay tiến ra nghênh đón.
Trong nháy mắt, hai Kim Đan tu sĩ đã đáp xuống trước động phủ. Người đến là một người đàn ông trung niên mang áo xanh, ông ta có bộ râu ngắn, tướng mạo bất phàm. Vị còn lại là một cô nương dung mạo xinh đẹp, áo xanh thướt tha, có thể nói là rung động lòng người.
Đông Phương Sóc chưa mở miệng, thì đối phương đã lên tiếng.
- Tại hạ Liễu Hiền bái kiến vị tiền bối này và đạo hữu!