Vô Tiên

Chương 408: Chương 408: Đại Vu (1)




Lâm Nhất và đám người Mạnh Sơn vừa đi vừa nói, biết được tất cả mọi chuyện từ miệng của Du Tử Tiên.

Vốn dĩ Du Tử Tiên muốn trực tiếp chạy về thuyền, nhưng mới đi được nửa đường đã gặp được đám đệ tử đang đi mua đồ. Mạnh Sơn vừa nghe được đã nổi giận, vội vàng sai người đi bẩm báo cho Giang trưởng lão biết, sau đó dẫn một nhóm đệ tử đi cứu người. Ngoài ra, hắn cũng nhớ đến lời của Giang trưởng lão, nói rằng trên bờ có việc thì nhờ Lâm Nhất giúp đỡ.

Đại Thành không lớn, muốn tìm Lâm Nhất cũng không khó.

Nhưng Mạnh Sơn không ngờ rằng, bên chỗ mấy người Lâm Nhất cũng xảy ra chuyện.

- Đám người lùn này thật to gan, chúng ta đến đập nát cái phủ thành chủ kia đi!

Biện Chấn Đạc tức giận xắn tay áo lên, mặc dù lớn tuổi, nhưng tức giận lên vẫn không thua người trẻ tuổi nào, hắn là người có tính tình nóng này từ bé.

Nghe xong lời của Du Tử Tiên, Lâm Nhất suy nghĩ, hai tên súc sinh Trực Mộc Gia kia, không khéo là người một nhà đấy. Nhưng mà, hai kẻ này cũng là một loại người, tham lam háo sắc, là kẻ xấu xa đáng chết. Chuyện hôm nay, không làm lớn không được. Vừa nghĩ như thế, thần thức của hắn lan rộng, lập tức tìm được suối nước nóng kia.

Đám người Lâm Nhất đi rất nhanh đã đến nơi, Du Tử Tiên chỉ vào một bờ tường viện màu trắng, nói.

- Chính là nơi này!

Lúc này, ở phía sau đám người Lâm Nhất, có khoảng mười binh lính mặc áo giáp trúc, cả đám co đầu rút cổ đi theo từ xa. Tiếng sáo trúc vẫn vang lên, có rất nhiều binh lính mặc giáp trúc trong thành chạy đến, cả tòa thành đều bị rối loạn. Biết là càng chờ lâu thì tình hình càng không có lợi, Mạnh Sơn suy nghĩ một chút rồi ôm quyền, trịnh trọng nói với Lâm Nhất.

- Ngươi thấy chuyện này thế nào…?

Lâm Nhất vô cùng ngạc nhiên nhìn qua Mạnh trưởng lão, chần chờ một lúc, sau đó gật đầu nói.

- Việc này không dễ dàng, nhưng dù nhiều người hơn cũng vậy, cứu người quan trọng nhất.

Mọi người đều đồng ý với lời của Lâm Nhất. Mạnh Sơn nhìn về những binh lính ngăn trước cửa, vung tay, quát lên.

- Giết vào!

Đệ tử Thiên Long Phái và đệ tử Thiên Hải Bang cùng nhau giết vào. Những tên binh lính mặc giáp trúc kia đâu phải là đối thủ của những cao thủ trong giang hồ được, vừa giao thủ, khoảng mười tên lính mặc áo giáp trúc đã ngã xuống một chỗ.

Mọi người ùa vào trang viên thanh nhã như đàn ong vỡ tổ, chỉ thấy qua vài tiếng thở dốc, đã nhìn thấy thành chủ mặc áo giáp thiết, hắn đang không ngừng gầm thét.

Trực Mộc Nhật không thể không nổi giận được, có người đến báo, huynh đệ cùng cha khác mẹ Trực Mộc Nguyệt của hắn, xảy ra tranh chấp với người Thương Quốc trong tửu lâu, bị người ta hạ độc, bây giờ không biết sống hay chết. Mà hắn thì muốn ôm hai mỹ nhân vào ngực, nhưng mà những kẻ Thương Quốc này lại không chịu khuất phục, dây dưa trong trang viên của hắn.

Trực Mộc Nhật tức giận, hắn liên tục hạ lệnh, muốn triệu tập tất cả binh lính trong thành đến đây, bắt hết tất cả đám người Thương Quốc này, nếu kẻ nào dám chống đối mệnh lệnh, giết chết không cần do dự.

Thành chủ đại nhân nổi giận, cả toà đại thành trở nên hỗn loạn, không ra không vào được. Thuộc hạ của Trực Mộc Nhật có hơn năm trăm tên lính, muốn bắt mấy người Thương Quốc mà thôi, chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?

Lửa giận hơi tắt, Trực Mộc Nhật lại nghĩ đến hai mỹ nhân Thương Quốc xinh đẹp kia, dưới bụng có từng đợt khí nóng bốc lên.

- Thành chủ đại nhân, những người Thương Quốc kia đã giết đến tận cửa.

Một tên binh lính mặc áo giáp trúc bẩm báo, làm cho Trực Mộc Nhật tức giận muốn há miệng mắng to, nhưng đã thấy hai mươi, ba mươi người Thương Quốc đã đi đến gần nhà trúc.

Những tên Thương Quốc này không mời mà đến, chính là sự sỉ nhục của Trực Mộc Nhật hắn, không để thành chủ như hắn vào trong mắt, phải bị trừng phạt. Trực Mộc Nhật tức giận quát.

- Những kẻ Thương Quốc không biết lễ nghi, cút ra ngoài!

- Thả đồng môn của ta ra, bên ngoài thì thân thiện, sau lưng lại ám toán, ngươi có mặt mũi gì nói đến hai chữ lễ nghi?

Du Tử Tiên là người đầu tiên nhìn thấy thành chủ, hắn đứng ở phía trước, lớn tiếng mắng,

- Nói với những tên súc sinh này làm gì, giết vào cứu người trước!

Mạnh Sơn lo lắng cho đệ tử, không dám kéo dài thời gian, hắn hét lớn một tiếng nhảy lên, đánh ra một chưởng.

- Ầm ầm!

Năm sáu binh lính mặc áo giáp trúc chắn đường ngã xuống.

Khí thế Mạnh Sơn rào rạt, cả người bay xuống, nhún mũi chân, muốn lướt qua đám người, bỗng nhiên có hai viên đạn bay ra khỏi đám người trước mặt, nổ tung trong nháy mắt.

Một làn khói bay ra, Mạnh Sơn giật mình trong lòng, vội mím môi lại, dừng lại ở giữa không trung, sau đó nhanh chóng lùi trở về. Hai chân hắn vừa chạm đất, đã có cảm giác máu trong người sôi trào, đầu óc choáng váng.

- Khói có độc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.