Dưới sự hỗn loạn, lại sợ phía sau cũng trúng độc, Mạnh Sơn vội vàng quay đầu hét to, nhưng hơi thở đã hổn hển, bước chân lảo đảo. Hiển nhiên, độc này không hề tầm thường.
Du Tử Tiên cũng đứng đầu với sư phụ, cũng hít phải khói độc. Trong lòng biết là không ổn, sắc mặt thay đổi hẳn, vội vàng lùi về phía sau, cũng ra hiệu cho những người khác cẩn thận. Ngay cả Lê Thải Y giỏi dùng độc cũng phải lùi về sau né tránh, nàng càng hiểu sự đáng sợ của độc dược hơn những người khác. Chỉ có Lâm Nhất là đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Trực Mộc Nhật thấy đám người Mạnh Sơn dũng mãnh lao đến, vội vàng quay đầu bỏ chạy, nhưng thấy hai Đại Vu xuất hiện đúng lúc, cũng ra tay ngăn những người nước ngoài kia lại, trong lòng hắn vui mừng. Xem ra, có hai Đại Vu giúp đỡ, hắn muốn trở thành người cao quý nhất Doanh Đảo cũng không khó.
- Bỏ vũ khí xuống, có thể sống sót.
Hai Đại Vu cười âm trầm, đi từ trong đám người ra.
Vốn dĩ hai bên sắp đánh giáp lá cà, nhưng lại bị khói độc tách ra, khoảng cách giữa hai bên là hơn hai mươi trượng.
Mọi người đi vào sân, Lâm Nhất dùng thần thức kiểm tra đám người Quý Thang, thấy bọn họ vẫn bình yên, thì không nóng lòng nữa, đi theo đám người đến gần suối nước nóng.
Những tên binh sĩ mặc áo giáp trúc của Doanh Đảo kia, căn bản không cần hắn phải ra tay, Thiên Long Phái và Thương Hải Bang sẽ xử lý sạch sẽ. Nhưng mà, đám người Quý Thang có thể sẽ bị nguy hiểm, nên không thể quá khinh thường đám người Doanh Đảo này được.
Chuyện lật thuyền trong mương, luôn có thể xảy ra!
Trên đường đi, Lâm Nhất đã biết được từ miệng Du Tử Tên, hai Đại Vu này là nhân vật làm bọn họ phải kiêng kỵ nhất. Không ngờ lại là kẻ am hiểu dùng độc, không chỉ vô hình hạ độc đám người Quý Thang, ngay cả Mạnh Sơn cũng không may mắn thoát khỏi. Xem ra trình độ dùng độc của hai lão già này, không kém hơn Lê Thải Y bao nhiêu.
Nhưng mà, những khói độc này không có tác dụng với Lâm Nhất, lúc mọi người lui về phía sau, vừa vặn hắn đứng ở đầu tiên.
Lâm Nhất nhìn thoáng qua mọi người, thấy Mạnh Sơn và Du Tử Tiên và các đệ tử Thiên Long Phái đã bị trúng chiêu, ngồi dưới đất vận công áp chế độc tính trong người. Khói độc này vừa hít phải thì lập tức lan rộng, sợ rằng dùng chân khí thì khó có thể loại bỏ trong thời gian ngắn được. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó mặc kệ hai Đại Vu kia, quay người đi qua.
Chân Nguyên Tử đang hỏi độc mà Mạnh Sơn trúng là độc gì, mà Lê Thải Y ở bên cạnh thì nhíu mày, trên mặt hiện lên sự lo lắng. Thủ đoạn của hai kẻ Đại Vu kia thật cao siêu, trong đám khói độc, nàng chỉ nhận ra được có Vụ Tinh Thảo, chất lỏng Ngân Thiềm, nên không thể cứu giúp được ngay.
Mà Biện Chấn Đạt chỉ sợ những độc công thế này, chỉ có thể lo lắng chung với đám người Tiêu đường chủ.
Muốn giết chết đám người mặc áo giáp trúc này là chuyện nhỏ, nhưng nếu không giải được độc của đối phương, sẽ không biết có bao nhiêu người sẽ ngã xuống. Những đệ tử khác còn bị bắt, sợ rằng ném chuột vỡ đồ, lúc đến đây ai cũng phẫn nộ, nhưng bây giờ đã biến thành căm hận và bất đắc dĩ.
Chân Nguyên Tử thấy Lâm Nhất đến đây, mắt hắn sáng lên. Lâm Nhất không rảnh nói nhiều, đi thẳng đến bên người Mạnh Sơn, nói.
- Mạnh trưởng lão, ta giải độc giúp ngươi!
Nói xong, hắn duỗi tay ra, nhẹ nhàng đặt lên huyệt Bách Hối của đối phương, dùng linh khí tràn vào kinh mạch trong chớp mắt, gột rửa nội tạng.
Bên tai Mạnh Sơn nghe được lời của Lâm Nhất, sau đó cảm thấy có một dòng nước ấm kỳ lạ, từ ngoài vào trong, sau đó lan rộng ra toàn thân, dòng nước kia đi đến đâu, độc trong kinh mạch tiêu tán đến đó, làm cho người ta có cảm giác thật sảng khoái.
- Được rồi! Mạnh trưởng lão có thể thử đứng lên.
Chỉ mất thời gian vài nhịp thở, bàn tay của Lâm Nhất đã rời khỏi người Mạnh trưởng lão, sau đó đặt lên đầu Du Tử Tiên bên cạnh.
Mạnh Sơn không thể tin nổi, mở mắt ra, hít thở không khí vào, trong người không còn sự vô lực, uể oải như lúc trước, hắn nhảy dựng lên, khuôn mặt đã tỉnh táo hẳn, không còn dấu hiệu trúng độc. Mọi người thấy thủ đoạn thần kỳ của Lâm Nhất, sự lo lắng trong lòng đã tan biến. Độc dược trong phàm tục, cũng chỉ dùng cho phàm tục, nếu bị linh khí gột rửa thì không có chỗ trốn nào.
Cách của Lâm Nhất cực kỳ đơn giản, nhưng có hiệu quả hơn bất kỳ linh đan nào, chỉ một lát sau, Du Tử Tiên cũng khỏe mạnh đứng lên.
Hai người Đại Vu kia, thấy một người trẻ tuổi khuôn mặt tầm thường, vừa ra tay đã trị hết độc trong người của hai đồng bạn, lập tức nhìn nhau.
Lâm Nhất không cho phép đối phương giở trò cũ ra, hắn đi lên trước mọi người, đi về phia hai lão giả kia.
- Người trẻ tuổi, ngươi có duyên với Đại Vu ta, ta hứa sẽ nhận ngươi vào làm đệ tử.
Vị Đại Vu tóc bạc da nhăn nheo, trên người mặc một bộ đồ toe tua như áo cà sa xẻ dọc, bên hông còn có sợi vải đủ màu sắc. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Nhất đang đi đến, hùng hồn nói.
Lâm Nhất cười như không cười nhìn hắn, nói.
- Ngươi vừa nói cái gì.
Đại Vu kia sửng sốt, nói.
- Ta hứa sẽ nhận ngươi làm đệ tử…
ta đại vu hữu duyên, ta hứa ngươi bái vào môn hạ ta.”
- Không phải, là muốn làm thế nào để sống mà nói được câu kia…
Lâm Nhất lắc đầu, liên tục đi về phía trước.
___________