Vô Tiên

Chương 390: Chương 390: Đại xà (1)




Trường đao của Tiêu đường chủ khơi lên một cái, cành cây trên đỉnh đầu gãy làm hai khúc. Sau đó máu me đầm đìa, hai đoạn thân rắn cong lăn xuống một bên.

Thần sắc Mạnh Sơn biến đổi, thầm nghĩ may mắn. Nếu không phải Tiêu đường chủ đúng lúc xuất thủ, gã chắc chắn sẽ bị độc xà cắn một cái. Thân con rắn kia bằng cổ tay vòng trên nhánh cây, không nhìn kỹ căn bản không phân biệt được:

- Rút đao kiếm ra, cẩn thận đề phòng!

Mạnh Sơn lại không dám khinh thường, lên tiếng nhắc nhở đệ tử phía sau. Lời của gã còn chưa dứt, cành cây phía sau đã bùm bùm loạn lên, có đệ tử kinh hô, hiển nhiên là gặp độc xà.

Vẻ mặt của Tiêu đường chủ nghiêm túc đi ở phía trước, thỉnh thoảng vung trường đao chặt đứt độc xà đang chiếm giữ ở trên nhánh cây, hoặc là đánh bay độc xà nấp trong trong bụi, làm cho đám Mạnh Sơn theo phía sau phải trố mắt nhìn, sau lưng bốc lên khí lạnh.

- Mười năm trước, trên con đường này không có nhiều độc xà như vậy, tại sao nhỉ?

Tiêu đường chủ thả chậm bước chân, càng thêm cẩn thận, dẫn theo mọi người dịch chuyển từng bước về phía trước.

Mọi người theo Tiêu đường chủ đi vào trong nửa canh giờ mới đi được hai ba dặm đường. Lúc này, rừng rậm trước mắt rộng mở thông thoáng, đất trống rộng khoảng mười trượng phía trước, trên một vách đá dựng đứng, thác nước ào ào đổ xuống hồ sâu phía dưới, truyền tới tiếng róc rách mơ hồ, chấn động đến mức trong tai vang lên tiếng ong ong.

Hơi nước ướt át tràn ngập, yên vụ nhàn nhạt ở khắp nơi phất qua gò má của mọi người, trong sự lạnh lẽo nhè nhẹ mơ hồ xen lẫn mùi tanh. Bờ đầm còn có chút hoa dại điểm màu trắng xanh tán lạc làm cho cảnh trí âm lãnh sâu thẳm trước mắt tăng thêm vài phần quỷ dị.

- Chính là nơi này, đệ tử nhanh chân nhanh tay lấy nước, chúng ta phải trở về trước khi trời tối!

Trán Tiêu đường chủ đầy mồ hôi, cuối cùng cũng tới nơi. Nơi này không có nhiều thay đổi so với mười năm trước, điểm khác biệt duy nhất là trong không trung có mùi tanh nhàn nhạt, khiến tâm thần người ta không yên.

Có lẽ là nguyên nhân do tuổi đã lớn! Tiêu đường chủ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ không hợp thời.

Cùng nhau đi tới, các đệ tử cũng chờ đợi lo lắng. Một đoạn đường ngắn ngủi đi làm trong lòng run sợ, thật vất vả mới tới được đầm nước, gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ.

Các đệ tử nhao nhao đi tới bờ đầm nước, đã có một người dẫn đầu quỳ xuống, cúi đầu xuống uống nước trong trong đầm nước.

Hai người Hoàng Gia Tề và Diêu Tử đặt hai mươi cái túi nước mang trên mình ở bờ đầm, cũng không vội vàng múc nước, học người khác quỳ xuống, dùng thân thể thăm dò nước trong đầm. Dọc theo đường đi sống trong sợ hãi, người người đều mồ hôi đầm đìa, miệng khô lưỡi khô, trước tiên uống ngụm nước rồi lại nói.

Hồ sâu rộng khoảng hơn mười trượng, thác nước đổ xuống văng bọt nước trắng như tuyết, tầng tầng sóng nước liên miên bất tận vọt tới, luồng gió mát đập vào mặt khiến toàn thân người ta có sự thoải mái nói không lên lời. Ánh mắt của Hoàng Gia Tề ánh lên nét cười, y giang hai tay ra cúi đầu xuống hồ nước, lúc muốn há mồm uống nước lại như tượng bùn, cứng ngắc tại chỗ.

Hồ nước trước mặt lại ồ ồ dâng về phía trước, hồ nước nhô lên một đụn lớn.

Nước hồ chảy từ khe hở ngón tay của Hoàng Gia Tề xuống, y hồn nhiên không cảm thấy gì, nhìn chằm chằm vào dị tượng trước mặt. Lập tức, Diêu Tử bên người y cũng đã nhận ra sự dị thường, mở to hai mắt nhìn.

Hồ nước vẫn đang tiếp tục dâng lên cuồn cuộn, chỉ chốc lát sau, mặt nước chợt mở ra, ló ra một cái đầu lớn. Trên cái đầu xanh đen vảy dày đặc um tùm, một đôi mắt lớn như chuông đồng hiện lên quang mang màu hoàng ngân băng lãnh, âm trầm nhìn hai người Hoàng Gia Tề.

- Yêu quái!

Hoàng Gia Tề không khỏi kinh hãi lớn tiếng kêu lên, sợ đến mức đặt mông ngồi dưới đất.

Diêu Tử thấy tình thế không ổn, mặt mang hoảng sợ, thân thể nhanh chóng lui lại.

Có lẽ là tiếng thét chói tai của Hoàng Gia Tề kinh động tới quái vật trong hồ nước, một con quái vật lớn bằng kích cỡ như cái cối xay bỗng nhiên nổi trên mặt nước, thân to cỡ thùng nước cuốn nước hồ lên ầm ầm rung động, bọt nước văng khắp nơi.

Chuyện đột nhiên xảy ra, đa phần các đệ tử quanh hồ nước không kịp tránh đi, cho tới khi nước trong hồ văng đầy mặt và cổ, lúc này mới cực kỳ sợ hãi quay đầu chạy, cho dù hai người Tiêu đường chủ và Mạnh Sơn cũng bị quái vật đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cho sợ ngây người.

- Đây là trăn! Mau lui lại phía sau.

Tiêu đường chủ tỉnh ngộ nhanh hơn, la lớn.

Hoàng Gia Tề sau khi kinh hô một tiếng liền chạy loạn về phía sau, lại chợt cảm thấy phía sau có một luồng gió mạnh thổi tới.

- Cứu ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.