Vô Tiên

Chương 391: Chương 391: Đại xà (2)




Tiếng la bị chặn lại ở cửa miệng, đại xà đã lộ thân thể ra khỏi hồ nước, nhanh như tia chớp cắn một miếng lên cơ thể Hoàng Gia Tề, nhấc lên thật cao.

Hoàng Gia Tề đã không thể lên tiếng được nữa, tứ chi giãy dụa trong không trung không ngừng.

- Cứu người!

Mạnh Sơn hét lớn một tiếng, thân đã bay lên, một bước nhảy vọt tới bờ hồ nước, một chưởng lực như dời núi lấp biển cách không bổ về phía thân thể của đại xà.

Trong miệng đại xà cắn Hoàng Gia Tề, thân thể nổi trên mặt nước cao hơn một trượng, đang lắc lắc đầu muốn nuốt mỹ vị vào bụng.

Chưởng lực cách không của Mạnh Sơn mạnh mẽ đánh vào chỗ dưới cổ đại xà bảy tấc. Dựa vào lân giáp cứng rắn, đại xà lại không hư hại chút nào, chỉ có điều chưởng lực mạnh mẽ của Mạnh Sơn vẫn làm cơ thể nó chấn động rung lên.

Đại xà kinh sợ, nó nặng nề vung đầu, vật trong miệng ầm té về phía vách đá.

Hoàng Gia Tề không nói được tiếng nào đã bị quăng quật khắp nơi, từ thác nước rơi vào trong hồ. Bọt nước như tuyết trong nháy mắt đã bị nhuộm đỏ thẫm.

Nhìn đệ tử ngã chết tươi trước mặt mình, râu tóc Mạnh Sơn phiêu động, thân hình chưa tới bờ hồ nước, chưởng thứ hai đã đánh ra.

Đệ tử còn lại còn chưa tỉnh hồn đã thấy đồng môn bỏ mình trong một thoáng, còn Mạnh Sơn đang xung phong đi đầu phía trước. Không ai kịp suy nghĩ nhiều, mỗi người đều rút trường kiếm ra cắn răng vây về phía hồ nước.

Thấy thế, Tiêu đường chủ gấp đến độ giậm chân, kêu to:

- Đừng nên tới gần, rời xa hồ nước!

Chết tiệt, hồ nước này từ khi nào đã có một con đại xà to như vậy tới ở! Tiêu đường chủ nhìn thấy các đệ tử không lùi, ông ta cũng chỉ đành mang theo trường kiếm chạy nhanh tới.

Đại xà vặn vẹo thân thể thô to trong hồ nước, thế như rời núi lấp biển, nhưng chưởng thứ hai của Mạnh chưởng lão đã đánh hụt. Nó nhìn trúng Mạnh Sơn, trong tiếng xì xì lớn mở cái miệng to như chậu máu, mang theo tinh phong đánh tới.

Mạnh Sơn thấy tình thế không ổn, song chưởng đều xuất hiện, vận đủ mười hai thành chưởng lực mãnh liệt đánh tới.

Ầm một tiếng vang lên, đầu của đại xà bị chưởng lực hung mãnh phong tỏa, dừng lại một chút. Còn hai cánh tay của Mạnh Sơn thì rung mạnh, cự lực có một không hai bức tới, khí huyết cuồn cuộn khó nhịn, dưới chân gã đạp lui lại bốn năm trượng mới nỗ lực đứng lại.

Phụt, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Mạnh Sơn ửng hồng, hai mắt trợn tròn, mặt mày hoảng sợ.

Thân thể của đại xà khựng lại một trận, lại cúi người lên bờ, thân thể dài bốn năm trượng bành trướng, tự nhiên nhảy lên đánh thẳng về hướng Mạnh Sơn.

Một chưởng mới vừa rồi chấn động tới tạng phủ, Mạnh Sơn đã bị nội thương không nhẹ. Hai cánh tay gã run rẩy, bước chân lung lay, thấy đại xà hung mãnh xông tới thì không khỏi âm thầm kêu khổ.

Mà lúc này, trên bờ biển cách đó hơn hai dặm, Lê Thái Y và Thạch Kiên đã thu thập được một đống củi khô, nhóm lên một đống lửa.

Những thủ hạ của Hoằng An ở cạnh biển câu cá.

Thầy trò Chân Nguyên Tử cũng lên đảo. Nguyên Thanh và Nguyên Phong cũng học người khác bắt cá ở cạnh biển.

Ánh mặt trời còn lại đang dần tắt nhuộm bãi biển thành màu kim sắc. Hoàng hôn trên biển cực kỳ mỹ lệ.

Chân Nguyên Tử lắc bầu rượu trong tay, đắc ý cười một tiếng với Lâm Nhất.

- Ta lại tìm được một bầu rượu, lấy hải sản nhắm rượu lại thêm gió thổi từ từ trên biển trước mặt, phong cảnh hợp lòng người, thực sự là vui tai vui mắt! Đẹp thay!

Lâm Nhất cười một tiếng, vừa muốn trả lời, thần sắc lại chợt biến đổi.

Chân Nguyên Tử thấy thế cũng sững sờ, mới vừa mở miệng muốn hỏi đã thấy Lâm Nhất bỗng nhiên đứng dậy, một bước nhảy vọt đến giữa không trung, sau một tiếng thét dài vang lên, thân ảnh nhanh như ánh sáng, chớp mắt đã xông vào trong rừng rậm, biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.