- Ha ha, quá khen rồi...
Mỵ Nương nhìn thấy Lâm Nhất khiêm tốn như vậy, càng cảm thấy đối phương bí hiểm. Nàng tự nhiên cười nói, xoay người tiếp tục đi về phía trước...
Cứ vậy đi tiếp nửa tháng liên tiếp gặp ba tòa trận pháp xấp xỉ trước kia, một nhóm không dám khinh thường, đi vòng qua một bên. Ở lại Quỷ Linh vực gần một tháng, bốn người lướt qua một ngọn núi, chậm rãi dừng thế đi lại, mỗi người nghỉ chân quan sát.
Phía trước nơi cách xa trăm dặm xuất hiện một tòa thạch tháp màu đen. Chiều cao vạn trượng, diện tích hoảng hai, ba dặm, toàn thân tròn trịa tỏa ra phong cách cổ xưa, đúng như một cái cột chống trời mọc lên từ mặt đất, khí thế khoáng đạt mà đồ sộ, chỉ là bốn phía còn có hắc vụ cùng âm hàn uy thế vây quanh, làm người ta nhìn thôi đã khiếp sợ.
Ngoài ra, đỉnh tháp đá có một khe hở nhỏ dài tối đen, có sắc trời ảm đạm không rõ tỏa ra từ đó; Bên trên tháp đá có tám cái cổng tò vò cao lớn, đều rộng ba trượng, cao chín trượng, bên trong đó sâu cạn khó phân biệt; mà căn cơ của tháp đá chính là một sườn núi cao vạn trượng, được tinh thạch đủ màu tạo thành dáng vẻ trận pháp, nguyên khí, yêu khí, ma khí còn cả linh khí nồng đậm đang bốc dày lên, liên tục không ngừng tụ tập vào chính giữa. Cũng bởi vậy tác động tới toàn bộ Quỷ Linh vực không ngừng vận chuyển.
- Thạch tháp chính là nơi đầu mối của Quỷ Linh vực, cửa động kia chính là đường tắt duy nhất thông giữa thiên địa. Nếu muốn rời khỏi nơi đây phải thoát thân từ trong tháp đó...
Cuối cùng đã tới nơi này, Mỵ Nương thầm thở phào nhẹ nhõm, liền muốn thừa cơ tiếp tục đi về phía trước. Tống Huyền Tử thì khuyên can:
- Chạy đi mấy ngày liền có nhiều mệt nhọc. Mà tình hình trong tháp còn không rõ, nghỉ tạm một phen rồi lại tính! Chúng ta trong chốc lát vô sự là may mắn, nhất định không thể sơ suất được...
Mỵ Nương suy nghĩ một chút, đã hiểu ra, cũng không quên hỏi:
- Lâm đạo hữu, ý của ngươi như thế nào?
Vừa nói, hai người nàng đều xoay người lại. Tiên Nô đang ngó chừng bóng lưng, tò mò đánh giá, đối phương cũng đang chộp lấy hai tay, một mình ngẩng đầu trông về phía xa.
Nơi thần thức có thể đạt tới thường bị quỷ vụ hồn thể cản trở, nhưng vẫn đứt quãng nhìn đại khái được tất cả trong phạm vi triệu dặm. Tám tòa trận pháp, gần xa chằng chịt lại biến hóa vạn đoan. Hồn phách lui tới đâu chỉ có con số trăm tỉ? Đây chính là đàn tràng luân hồi? Là trời sinh địa thiết mà thành, hay là do đại thần thông tạo nên? Tiên vực tan vỡ, tinh thần chuyển hóa, mà vạn vật thiên đạo luân hồi lại chưa bao giờ dừng lại nghỉ trong nhất thời cả...
Một đời sau cùng không tránh được trọng nhập luân hồi. Có lẽ có một ngày trong những thân ảnh đang bồi hồi du đãng này sẽ có một người gọi là Lâm Nhất. Mà sau khi trải qua “tam quên”, “thất tuyệt” còn có thể nhớ được kiếp trước của mình sao? Thiên phàm đã qua, phong cảnh ở bên bờ, sao cần phải nhớ kỹ cái gì chứ...
Lâm Nhất lại nhìn về phía tòa tháp cao kia, thần sắc tịch mịch xa cách lóe lên rồi biến mất, gật đầu đáp:
- Như Tống đạo hữu nói, nên nghỉ tạm một phen...
Lời còn chưa dứt, con ngươi của hắn đã rụt lại, thất thanh nói:
- Đó là...
Mỵ Nương và Tống Huyền Tử thấy không ổn, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, cùng hắn và Tiên Nô đứng thành một hàng, không ngừng ngạc nhiên.
Ngoài trăm dặm trong hắc vụ vờn quanh tháp cao đột nhiên có hơn mười mị ảnh chui ra, đang xông thẳng về phía bốn người. Cách nhau khá xa, tiếng gió thổi đã yếu hơn ở bên tai, làm người ta lạnh tận xương.
Mỵ Nương hoa dung thất sắc, cả kinh nói:
- Quỷ Linh địa quả nhiên có tồn tại quỷ linh, đều có tu vi Hợp Thể trở lên...
Tống Huyền Tử thoáng chốc thất thần rồi lập tức khổ sở than thở:
- Mẹ nó à, không phải bà nói nhảm hay sao! Phải làm sao mới ổn đây... Không bằng mau mau tránh né...
Một quỷ linh tu vi Hợp Thể đã khó có thể đối phó, bây giờ đột nhiên dũng mãnh tiến ra hơn mười người, đừng nói là ông ta, cho dù Lâm Nhất cũng cảm thấy nhức đầu không ngừng. Đây chính là địa bàn của người ta...
Lúc Mỵ Nương, Tống Huyền Tử và Tiên Nô đang không biết làm sao, hắc vụ thấu xương xen lẫn âm khí nồng đậm cuồn cuộn đập vào mặt. Hơn mười quỷ ảnh thoáng qua đã tới cách đó không xa, từng đợt tiếng quỷ khóc sói tru tê tâm liệt phế liên tiếp truyền đến làm người ta cảm thấy táng đảm mà thần hồn khó an.
Lâm Nhất không kịp suy nghĩ nhiều, vung tay nâng cổ tay lên, quát:
- Vào Yêu Khuyên lánh tạm...
Ba người ở một bên nhìn thấy bên ngoài càng lúc càng loạn, không cần suy nghĩ liền trốn vào vòng tay đá kia. Còn hắn thì không chút lưỡng lự nào, quay đầu gấp gáp nhảy lên. Ngày bình thường hắn từng khiếp đảm, từng có rụt rè, từng có thô tục không chịu nổi; hắn còn có thương thế, uống được rượu mạnh, càng nhận biết được ấm lạnh trong thế gian, không khác gì với một phàm nhân. Mà giờ này khắc này, sự can đảm cùng cuồng ngạo của hắn không thể kiềm chế được lại có tác dụng lớn. Nhưng trước sau cộng lại, đây mới thật sự là Lâm Nhất.
Chỉ mới khoảng trăm trượng, hơn mười quỷ ảnh liền chặt đứt lối đi của Lâm Nhất. Trong lúc nguy cấp, Lâm Nhất vội mà không loạn, bỗng nhiên lóe lên, quay người phóng đi khỏi thạch tháp. Tiếp đó sau một giây, một thanh cự phủ ầm ầm đánh ra, thế như đánh tan tất cả hung hăng đánh về phía trước. Hơn mười quỷ ảnh khác căn bản không biết tránh né, đụng đầu...
- Ầm!
Trong màn đêm, có một tia xích luyện giống hệt ngăn ở phía trước mấy trăm trượng, uy thế phi phàm. Thiên Ma cự phủ đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, dư sức diệt hết quỷ ảnh. Lâm Nhất thừa cơ toàn lực thi triển độn pháp bay nhanh về phía trước, chưa qua một nháy mắt lại có hơn mười quỷ ảnh tự nhiên xuất hiện chắn phía trước, giống như vô cùng quen mắt...
Ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, trong lòng Lâm Nhất trầm xuống. Lại là một đám giết không chết...