Trong màn đêm, Lâm Nhất lần nữa không có lối đi. Xung quanh quỷ ảnh đi loạn, âm phong gào thét, đúng như đã đến con đường cuối cùng khiến người ta hoảng sợ không biết làm sao.
Thiên Ma ấn không có tác dụng, chỉ một thoáng làm một đám quỷ gặp phải tai ương, Lâm Nhất không cần suy nghĩ liền ra sức đánh ra một quyền ảnh. Sau đó một giây, một con thanh long phá không mà ra, mãnh liệt bảo hộ quanh đây, cũng giương nanh múa vuốt điên cuồng đánh về phía trước. Bay nhanh trong hắc vụ tràn ngập, trên lưng của long thân ẩn hiện một tia kim quang, uy vũ bất phàm. Cùng lúc đó hắn lại rung cổ tay một cái, trái phải bỗng nhiên có thêm hai tráng hán cao lớn, chính là Tráng Căn và Tráng Diệp đang bị nhốt bên trong Yêu Khuyên.
Hai huynh đệ Thiên Lang tộc hiện thân hơi có vẻ mờ mịt, có người quát lên:
- Theo ta giết lên tháp cao! Người không theo, giết...
Hai người cả kinh, lúc này mới thấy rõ tình hình chung quanh. Phát hiện trên người không có ràng buộc, mỗi người nhất thời hung ác rồi lại chợt cảm thấy trong lòng tê rần, không khỏi đồng thời sửng sốt. Ấn ký thần thức không cho vi phạm đã thâm nhập vào sâu trong hồn phách, sinh tử của mình đều do một ý nghĩ của người...
Sinh hay tử, đối với hai tên khốn hung man này cho tới bây giờ đều không phải là người e ngại việc khó. Hiểu cái mạng nhỏ nằm trong tay người ta, hai huynh đệ chợt hóa thành hai thanh phong hắc ảnh, gào một tiếng rồi xông về phía trước.
Trong tiếng đổ đùng đoàng, quỷ ảnh chớp động, lối đi bị thanh long đụng vỡ ra một lỗ hổng. Còn chưa kịp thừa cơ xông ra, thanh long đã tan rã uy thế, Lâm Nhất rên một tiếng rồi liền bay ngược trở về. Một ngụm máu nóng trực trào trên miệng bị hắn mạnh mẽ nuốt xuống, cố gắng dừng thân hình lại, sắc mặt không khỏi phát khổ. Mười mấy quỷ linh cản đường đều là cao thủ Hợp Thể trở lên. Nhưng, trong đó còn có người lợi hại hơn. Chân chính đọ sức ngoại trừ pháp lực thần thông ra thì vẫn không thể rời bỏ tu vi! Thế nhưng chính mình quá mức nhỏ yếu..
Hai tiếng gào, gào thảm thiết truyền đến, Tráng Căn và Tráng Diệp mỗi người bị bốn, năm quỷ ảnh cuốn lấy, mặc dù vẫn kiệt lực chém giết nhưng quả thực là yếu không địch lại mạnh. Bị mười mấy quỷ ảnh đụng ngã tới phía sau Lâm Nhất.
Lúc này nơi đây, có chút sơ sẩy thì sẽ gặp phải phiền phức lớn. Thân hình Lâm Nhất chưa ổn đã bay cao lên, tiếp tục đi về phía trước. Ngón tay hắn chợt bắn ra một tia hỏa quang, chớp mắt đã hóa thành hơn mười con tiểu hỏa long thật nhỏ, bay về bốn phía. Thiên Sát lôi hỏa bén nhọn trong thời gian ngắn đã bao phủ trong phạm vi trăm trượng. Giống như liệt hỏa dung tuyết, mấy con quỷ ảnh nhào tới gần nức nở một tiếng rồi liền biến mất, những quỷ ảnh khác thì nhao nhao tránh né, lối đi thông suốt xuất hiện.
Tận dụng thời cơ, Lâm Nhất chạy phía trước liền vội độn đi. Còn hai huynh đệ Lang tộc đã nhanh hơn, chạy xa ở phía trước. Chưa qua ba, năm chục trượng thì bỗng nhiên phát giác ra, hắn không nhịn được hơi biến sắc mặt. Một hồn thể dáng vẻ tu sĩ đã đến phía sau, sát khí âm hàn tản ra rõ ràng là cao hơn đám quỷ linh tu vi Hợp Thể...
Lâm Nhất vội vàng điểm ngón tay một cái, Thiên Sát lôi hỏa chợt tụ tới một chỗ, mang theo thế phần thiên diệt địa đánh về phía tu sĩ kia. Mà đối phương dùng sức vung ống tay áo hư ảo, nhất thời hắc vụ cuồn cuộn, âm phong gào thét, tránh được hỏa quang đang đánh tới, thân hình lóe lên đã tới chỗ cách hắn chỉ mấy trượng.
Hơi lạnh thấu xương cùng uy thế làm người ta hít thở không thông trong khoảnh khắc liền chôn vùi thân ảnh của Lâm Nhất. Lúc thời gian không cho phép, hắn giơ tay lấy ra ba viên châu dùng sức bóp nát, lập tức đánh ra liên tiếp pháp quyết quỷ dị. Trong chớp mắt, mấy trăm quỷ hồn chợt xuất hiện, thế như điên cuồng đánh về phía cường địch.
Hồn thể tu sĩ kia vốn hẳn là sắp bắt được Lâm Nhất nhưng dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng rơi vào vô số quỷ hồn vướng víu. Gã thoáng kinh ngạc rồi thân hình đột nhiên nổ tung, trong khoảnh khắc hóa thành một quỷ ảnh dữ tợn cao hơn mười trượng, bỗng nhiên mở miệng rộng, hung ác cắn nuốt về bốn phía. Sau đó, hơn mười quỷ linh bất chấp đuổi tới, mỗi người đều luống cuống tay chân.
Khó lắm mới có một chút hi vọng sống, Lâm Nhất sao có thể bỏ qua được, không dám dây dưa chút nào, sử dụng hết toàn lực gấp gáp nhảy về phía trước, chớp mắt liền tới trước thạch tháp cao lớn. Còn chưa kịp thấy rõ tình hình xung quanh, hắn chỉ cảm thấy thân hình trầm xuống, sau đó té ngã xuống đất. Đợi khi hắn chật vật bò lên mới phát giác thấy trên người tựa như có một tảng đá đè nặng, cảm thấy có gánh nặng gấp bội. Chỉ có điều vận chuyển pháp lực không ngại, cách đó không xa, hai huynh đệ Tráng Căn cùng Tráng Diệp đang co quắp trên mặt đất thở hổn hển. Cách bên ngoài hơn mười trượng, bên trong cổng tò vò có hồn tới hồn đi, nhìn như dị thường ồn ào náo động nhưng lại có vẻ tĩnh mịch khác thường..
Thấy thế, Lâm Nhất liền muốn nhanh chóng tới nơi đó. Lúc hắn đang định di chuyển, quay đầu thoáng nhìn đã dừng lại. Từ khi hắn thả ra mấy trăm quỷ hồn đã bị cắn nuốt hầu như không còn, mà tu sĩ kia cùng một đám quỷ ảnh thì đã tới bên ngoài tháp đá năm mươi trượng, mỗi người đang bồi hồi không tiến lên, như có chỗ cố kỵ...
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên thoáng kinh ngạc. Trong lòng hắn chuyển động, đơn giản giống với hai huynh đệ Thiên Lang tộc, ngồi xuống suy nghĩ. Lúc sau, hắn mang theo cảm giác sống sót sau tai nạn, ngẩng đầu lên nhìn về phía tháp cao.
Đỉnh thạch tháp không biết cao bao nhiêu tự có khí thế khó hiểu. Cách xa bốn mươi, năm mươi trượng bên ngoài, một vòng hắc vụ nồng đậm lẩn quẩn trên không trung vạn trượng, cũng ẩn chứa một tầng cấm chế quỷ dị, ngăn cách nơi này với thiên địa bên ngoài. Trong đó có quỷ hồn đang giãy giụa, có truy đuổi, có mới thoát khỏi, có người tựa như đang thôn phệ cướp bóc...
Sau một lát, ánh mắt của Lâm Nhất rơi vào bốn phía, không khỏi nhíu mày lại. Thạch tháp đặt trên sườn núi cao, tất cả được tinh thạch ngũ sắc xây dựng lên, nguyên khí đậm đặc tràn ngập bốn phía khiến tâm thần người ta không khỏi chậm lại. Mà trên mặt hắn chưa thấy ý mừng mà rên khẽ một tiếng, khóe miệng tràn ra một luồng tơ máu. Lần trước thương thế chưa lành, mới rồi lại có thêm thương thế mới xác thực làm hắn có phần khó có thể chịu đựng được.
Lâm Nhất liếc nhìn phía sau, lập tức lại chuyển về phía trước. Hai huynh đệ Thiên Lang bị gieo cấm chế thần hồn, trở nên rất biết điều, nếu thành thật nghe lời cũng sẽ trở thành hai trợ thủ đắc lực giúp đỡ mình. Mà đám quỷ linh kia không dám tới gần thạch tháp nhưng lại vẫn luẩn quẩn không đi, ý muốn như thế nào?
Trong chốc lát an nguy không lo nên Lâm Nhất không vội mà rời đi. Lấy ra mấy viên đan dược uống vào rồi phân phó Tráng Căn cùng Tráng Diệp lưu ý tới động tĩnh bốn phía, hắn một mình thổ nạp điều tức. Hai huynh đệ kia có lòng kháng mệnh, duy chỉ thiếu vài phần dũng khí, chỉ đành mang theo tâm tư thủ ở hai bên trái phải, làm hồn phách tới lui không dám tới gần nửa bước.
Hai canh giờ trôi qua, Lâm Nhất có tinh thần hơn, nhìn thấy Tráng Căn và Tráng Diệp không có hành động tà đạo nào thì khẽ gật đầu một cái. Mà đối phương khó hiểu, trong mắt mỗi người đều lóe lên hung quang. Hắn không rảnh để ý tới, đứng dậy kiểm tra bốn phía.
Thân ảnh hư huyễn vô số kể từ nơi cổng tò vò cao chín trượng, rộng ba trượng, cho dù là cầm, thú, hay là hồn phách không biết tên đều tựa như không thấy tất cả ở bốn phía, mỗi người đang vội vội vàng vàng hoảng sợ nhưng lại lui tới không dứt.
Lâm Nhất ngẫm nghĩ sơ qua, đi vòng quanh thạch tháp về phía trước. Hai huynh đệ Thiên Lang tộc trao đổi một ánh mắt với nhau, bất đắc dĩ đi theo ở phía xa. Ba người đều là hạng người gân cốt cường kiện, cũng không sợ gánh vác nặng nề, đều sải bước...
Tám cửa đá của thạch tháp hẳn là có dụng ý. Đợi Lâm Nhất tìm được tới trước cổng tò vò có bóng người qua lại, lại ngồi thêm nửa canh giờ. Hắn vẫn chưa đi vào mà là có chút tò mò nhìn trái lại nhìn phải.
Trong cánh cửa to lớn có nam có nữ, có già có trẻ, có người phàm cũng có tu sĩ lui tới. Sau khi nhìn về phía hắc vụ còn quấn quanh ngoài mười trượng, tu sĩ dáng vẻ quỷ linh kia vẫn theo đuôi tới, phía sau còn có một đám quỷ ảnh theo tới.
Đám này đúng là bám dai như đỉa! Lâm Nhất nhẹ nhàng nhíu mày, bỗng nhiên cất giọng nói:
- Có gan trở lại đọ sức một phen, không có can đảm thì sớm cút đi..
Lời hắn to rõ lại không truyền quá xa, chỉ lẫn trong tiếng quỷ khóc nghẹn ngào xung quanh. Sau đó hắn âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ lấy uy thế tháp cao, thiên địa cấm chế ở bốn phía có chút quỷ dị, có uy thế cầm cố khác, cũng không cần thử đã biết...
Lâm Nhất không ra vẻ ta đây hứng thú, giơ tay lên lấy ra một thanh phi kiếm. Dưới chân một vùng trắng muốt như ngọc, chính là tiên tinh tính chất thượng cấp. Hai mắt hắn tỏa ánh sáng, trên tay dùng sức, chém loạn một lúc lâu. Sau một hồi tiếng leng keng vang lên có mảnh vụn bắn tun tóe, một viên tiên tinh cũng không cạy xuống được...
- Ngươi muốn đánh cắp tiên tinh của trận pháp không khó, chỉ cần trả lời ta một câu thôi...
Lâm Nhất đang cảm thấy bất lực, nghe thấy thế không khỏi ngẩn ra. Bên ngoài năm mươi trượng, quỷ ảnh dáng vẻ tu sĩ kia dần dần ngưng thành thật, hiện ra một trung niên mặc thanh bào. Vừa nhìn qua thì dáng vẻ râu dài phất phơ, khí độ bất phàm, lời nói ra lại khá khó hiểu.
Ai muốn đánh cắp tiên tinh? Lâm Nhất động tâm niệm, sắc mặt lại phát lạnh. Một đám quỷ ảnh đi theo phía sau tu sĩ kia đang chặn lại cắn nuốt hồn phách của tu sĩ, khuấy lên hỗn loạn tưng bừng, tiếng quỷ khóc sói tru như lũ không ngừng...
Lâm Nhất thầm thu lại, cất giọng nói:
- Ngươi nói thôi thì làm sao lấy được tiên tinh...
Tu sĩ kia khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Tiên tinh làm cấm cố của trận pháp, là chỗ pháp lực của tháp luân hồi, nhìn tựa như không thể phá vỡ, kỳ thực là hư thực khác biệt...
Ánh mắt của Lâm Nhất lóe lên, hỏi:
- Tháp luân hồi là như thế nào?
Tu sĩ không cần suy nghĩ liền lên tiếng đáp:
- Vong hồn vào tháp, sau khi trải qua “tam vong”, “thất tuyệt” lại chọn cửa đầu thai chuyển thế chính là luân hồi...