Lâm Nhất đưa tay điểm tới, Cự Phủ đột nhiên treo trên đỉnh đầu súc thế không phát, chỉ cản trở toàn bộ thiên lôi rơi xuống như mưa tầm tả. Bốn phương nổ oành đùng vẫn như cũ, chung quanh chỗ của hắn lại trở thành một khối tịnh thổ kỳ dị. Hắn vừa hỏa hoãn khẩu khí, vội vàng giương mắt nhìn hướng về phía trước.
Trên Thăng Tiên Đài, Vũ Tử chưa rời đi lại dưới chân chần chờ. Nàng ngây người bảy ngày ở nơi đây, đại khái thấy rõ hư thật của các nhà. Dĩ nhiên đã có thể thông báo với bà bà, kế tiếp cần phải tiếp tục hành trình tiên cảnh của mình. Nhưng mà, đám người nghĩa phụ vì sao còn chờ đợi? Chỉ vì mấy tiểu bối cuối cùng Độ Kiếp ư...
- Có thể dễ dàng chặn Thiên kiếp, thần thông ra sao chứ? Không nghĩ tới trong giới còn có cao thủ này, khó gặp a...
- Hừ! Cao thủ gì, đơn thuần là một tiểu nhân ma tu thôi...
- Xin chỉ giáo cho? La đạo hữu biết người đó ư...?
- Ta đâu chỉ biết hắn, còn xém chút thua thiệt dưới tay hắn...
- Một tên Hợp Thể tu sĩ như hắn sao có thể tổn thương được La đạo hữu? Chẳng lẽ là dựa vào nhất thức thần thông kia sao?
- Hừ! Bình Thuyên cô nương có chỗ không biết... Tiểu tử kia ẩn giấu tu vi, lúc này vẫn chưa thi triển toàn lực! Mà hắn cướp đi tranh cuốn của Vũ Tử, bị lão thân đuổi giết, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng mới gặp điều ngoài ý...
Tuy có tiếng sấm rung trời, Vũ Tử vẫn nghe được cuộc đối thoại của hai người. La đạo hữu, chính là La Hận Tử của La gia; Bình Thuyên là muội tử của Bình Dương Tử ở Thiên Uy. Bình Thuyên nhìn như tuổi còn trẻ, chẳng qua là có thuật trú nhan. Còn bức họa gia truyền của nhà mình sao không thấy?
Vũ Tử nhíu mày nhẹ nhàng, xoay người lại, hướng về phía một lão phụ nhân tóc trắng áo bào màu đen cách đó không xa hỏi:
- La trưởng lão, bà nói thật chứ? Lâm Nhất kia đã đoạt đi bức họa của ta sao?
Trong đôi mắt tam giác của La Hận Tử lóe lên một chút áy náy, lại sắc mặt trầm xuống, có chút không vui cất lời oán giận đáp:
- Nha đầu nhà ngươi, lão thân chưa từng nói láo đúng không? Chỉ vì khó có thể gặp lại, mới không kịp thời chuyển cáo. Hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua tiểu tử kia, hắn còn muốn Độ Kiếp, hừ...
Ba người nữ tử đang nói chuyện, mọi người ở đây cũng không nhàn rỗi, từng người một nhìn về phía xa xa mà rất kinh ngạc không dứt. Bất kể là thứ gì đó của Vũ tiên tử bị cướp, hay là La Hận Tử bị đánh tổn thương, đều làm người nghe kinh sợ. Ai dám đắc tội La gia và Cửu Mục Tiên vực chứ? Mà người càng quá mức, kẻ cầm đầu không ngờ lại đều là một người, cũng gần ngay trước mắt. Không chỉ có vậy, trong lôi kiếp mạnh không thể đỡ kia, một thanh Cự Phủ có uy thế phi phàm, một thân ảnh đúng lúc đi dạo lửng thửng trong sân nhà...
Vũ Tử theo mọi người nhìn thấy, thần sắc nghi ngờ. Một người tu sĩ đến từ trong giới, vì sao phải ẩn thân ở La gia cũng như cướp đi tranh cuốn? Là cả gan làm loạn, hay là có mưu đồ khác? Đã từng tận mắt nhìn thấy, kia rõ ràng chính là thứ đồ háo sắc ! Bất quá, vào thời điểm thính vũ tiểu trúc, một lời một hành động của hắn sao hình như luôn có thâm ý, lại khiến người ta không nghĩ, hoặc là không dám đi đối mặt. Nguyên do rốt cuộc là gì, khó hiểu...
Mà vô luận Lâm Nhất kia quái dị như thế nào, đều không nên cướp tranh cuốn của ta!
Không biết từ khi nào, trên má ngọc của Vũ Tử xinh đẹp xuất hiện thêm một tầng sương lạnh nhàn nhạt, càng thêm lãnh diễm bức người...
Bình Thuyên lưu tại chỗ này, chính là ý của gia huynh Bình Dương Tử, đơn giản muốn nàng bồi bạn Vũ tiên tử, cũng như mượn cơ hội kết liễu Cửu Mục Tiên vực. Mà nàng ta cũng không hiểu rõ một đoạn ân oán đã từng phát sinh qua của La gia, không kìm nổi sinh lòng tò mò. Người trẻ tuổi kia không ngờ lại không sợ Thiên kiếp, hẳn có tu vi ra sao chứ?
Ba nữ tử tâm sự khác nhau, những người khác trên Thăng Tiên Đài cũng như thế.
La Khôn Tử khẽ lắc đầu với La Hận Tử, ngược lại vừa nhìn về phía La Thanh Tử. Tiểu tử kia đã nghịch thiên như vậy, một khi Độ Kiếp xong, tương lai cường đại không thể tưởng tượng...
La Thanh Tử thờ ơ đối với ám hiệu của La Khôn Tử, một mình mắt nhìn phía trước vuốt râu im lặng.
Trong bảy nhà gia chủ ở đây, Khổng Phương Tử, Tư Không Thượng, Nguyễn Tương, Hoa Quyền Tử và Bình Dương Tử đều là đầu quay lại nghe nói về Lâm Nhất người này. Từng người họ kinh ngạc rất nhiều, vẫn còn có chút khó có thể tin. Một tiểu bối đến từ trong giới, thật sự có thể vượt qua Thiên kiếp hay sao? Mà Cự Phủ thần thông kia cũng không kém so với viễn cổ tiên pháp...
Lôi Thiên đứng phía sau đám người, thời khắc không quên lưu ý cử động của Vũ tiên tử. Tình hình sau đó khiến cho hắn bất đắc dĩ cười khổ. Tiên tử vì tranh cuốn không ngờ lại thất thố như vậy, mặc dù không nằm ngoài dự liệu nhưng vẫn can đảm bội phục người nào đó! Nữ nhi gia thứ nhất sợ quấn quýt si mê thứ hai sợ liều mạng, chúng ta cảm thấy không bằng ... A! Mà gia phụ lại có phần coi trọng, hãy còn không biết kế tiếp rốt cuộc như thế nào...
Con trai đang suy nghĩ tới cảnh giới cao thâm của nam nữ ôm ấp tình cảm, làm cha lại ấn chứng chút ít điều gì đó suy đoán. Lôi Vân Tử tay vuốt râu rậm, hai mắt sáng lên, vô tình hay cố ý lẩm bẩm:
- Một tên tiểu bối Hợp Thể, không ngờ lại tiên, ma, đạo tam tu đều có thành, rất là hiếm thấy a! Mà thần thông của hắn có thể so sánh với sự mạnh mẽ của tiên pháp, đúng là kỳ nhân...
Lời nói của ông ta chợt ngừng, hướng về phía trước không hiểu nói:
- Tên Lâm Nhất kia lại muốn làm gì...
Mọi người ngưng thần nhìn lại, đều kinh ngạc không dứt. Trong tiếng nổ ầm ầm, Thiên kiếp tàn phá bừa bãi, trong lôi hỏa bên ngoài hơn hai mươi dặm có người ở quay đầu hô to:
- Các vị theo ta Độ Kiếp!
Thuận theo tỏ ý, năm đạo bóng người vội vội vàng vàng xông vào đến dưới Cự Phủ kia...
Gặp tình hình này, La Khôn Tử đột nhiên tiến lên một bước, cáu kỉnh quát:
- Sao có thể đầu cơ trục lợi chứ? Thiên đạo không thể khinh thường...
- Tiểu tử kia trộm chí bảo của La gia ta, nghiêm trị không tha...
La Hận Tử lành lạnh phụ họa, giơ tay lên chỉ một cái về phía trước. Một đạo pháp lực mạnh mẽ nhanh chóng xuyên thấu qua khe hở yếu ớt giữa lôi quang, gào thét mà đi...