Trên bầu trời vạn trượng, dường như cắt xé ra ra một cái khe, có nhiều tia chớp đếm không xuể từ đó đổ trút xuống, đã hóa trước Thăng Tiên Đài thành một phương Luyện Ngục đan xen Lôi Hỏa.
Giờ khắc này, tiếng nổ đùng đùng như núi thét biển gầm tuyên truyền giác ngộ, Lôi Hỏa to bằng vại nước nhanh như mưa rào. Thiên địa điên đảo, vạn kiếp chợt giảm xuống, chỉ muốn xé vạn vật thành mảnh nhỏ, nghiền thành phấn vụn, lại lần nữa hỗn độn.
Bất quá, trong Lôi Trì Luyện Ngục nơi này lại có một thanh Cự Phủ màu đen sát khí xoay chung quanh độc kháng thiên uy, tránh thoát ra một khối đất để có thể thở dốc kích cỡ khoảng bảy tám trượng. Theo năm đạo bóng người thương hoàng tới, Dư Hằng Tử cầm đầu hô lớn:
- Lâm lão đệ! Ngươi thật sự có thể mang chúng ta cùng nhau Độ Kiếp sao?
Thiên kiếp cấm chế trước Thăng Tiên Đài đã khốn nhiễu trong giới vô số vạn năm. Nó là một đạo rãnh trời không thể vượt qua, một cánh cửa chụp không mở. Bao nhiêu người vì thế dừng lại không tiến thêm mà thương tiếc cả đời, lại không ngờ ngày hôm nay mới hiểu, Độ Kiếp thăng tiên càng trở nên dễ dàng như thế!
Vừa mừng vừa sợ, Dư Hằng Tử trước sau như một lão thành trầm ổn cũng không khỏi thất thố, càng chưa nói tới mấy vị khác rồi. Năm người xoay chung quanh Lâm Nhất, từng người một trước mắt phấn chấn ngẩng lên đầu quan sát. Có Cự Phủ màu đen dị thường thần kỳ kia độc lập kình thiên, vạn quân lôi đình cũng không làm gì được a! Mà hết thảy thật sự sẽ đơn giản như vậy...
Cùng nhau Độ Kiếp? Lâm Nhất tay bấm ấn quyết điều khiển Thiên Ma Cự Phủ, trong thần sắc cũng không có mảy may một tia may mắn.
Đặt vào thời điểm trước đây, thiên uy không thể bễ nghễ, Thiên kiếp không thể giả thế, ai dám càn rỡ? Mà tình hình trước Thăng Tiên Đài khác biệt, mặc dù có lôi kiếp của Phạm Thiên tứ cảnh toàn bộ hội tụ một chỗ, lại tán lạc phạm vi chung quanh ba mươi dặm, hoặc có thể thừa dịp cũng không biết chừng. Nếu có thể dựa vào sức một mình, đến thành toàn những đồng đạo này của trong giới, sao lại không làm chứ!
Cho nên, cử chỉ tùy tiện lúc này, đơn thuần chỉ là khởi ý lâm thời, nhưng cũng không phải bắn tên không đích!
Chỉ có điều, theo năm người chỉ có một chỗ, Thiên kiếp chi lực đột nhiên tăng gấp bội!
Sát khí quấn quanh người Lâm Nhất, tay phải nâng lên bấm ấn quyết giương cung chờ sẵn. Chỗ cao mấy trượng, Cự Phủ được pháp lực gia trì chậm rãi xoay quanh hơn nữa lôi quang sấm sét không ngừng. Một bên trên sườn núi, từng tầng hồ quang điện mang nhảy lên không ngừng, giống hệt một vùng mưa rơi vẩy ra bọt nước, khiến cho người ta cách mặt đất ba thước vẫn còn có thể cảm nhận được Thiên kiếp uy lực cường đại. Mà từng khối một ngũ sắc thạch kia càng thêm bắt mắt, cũng mơ hồ có Ngũ Hành chi lực hòa hợp ra, khiến cho thiên địa thành một khối...
Việc đã đến nước này, Lâm Nhất không rãnh rỗi suy nghĩ nhiều, trầm giọng quát về phía đám người Dư Hằng Tử:
- Tạm thời thử một lần! Đi theo ta...
Thời khắc mọi người đặt chân chưa ổn, vội vàng lên tiếng.
Lâm Nhất sãi bước đi phía trước, Thiên Ma Cự Phủ nơi đỉnh đầu từ từ di động theo. Năm người kia tế ra pháp bảo canh giữ ở bốn phía, quả nhiên toàn lực ứng phó đấu tranh anh dũng.
Ba mươi dặm Lôi Trì chưa hơn phân nửa, thân hình của Lâm Nhất đột nhiên ngừng lại, lập tức lại liên tiếp lui về phía sau hai bước.
Đám người Dư Hằng Tử đang phấn chấn, bị ép buộc dừng lại, không rõ ràng cho lắm. Bốn phía Lôi Hỏa như đuốc, nổ đùng đùng điếc tai, khí cơ cuồng loạn, không ai biết nguyên nhân Lâm Nhất dừng lại, vội vàng lên tiếng hỏi thăm...
- Lão đệ! Có phải bị hụt pháp lực hay không? Hay là tạm nghỉ ngơi một chút đi...
- Lâm đạo hữu! Để năm người bọn ta giúp ngươi một tay...
- Phải làm thế nào gia trì pháp lực, xin Lâm đạo hữu chỉ giáo...
- Lâm trưởng lão! Ngài chính là chí tôn của trong giới ta! Bất kể ngày hôm nay thành hay không, huynh đệ ta hai người tâm phục khẩu phục...
- Các người đều không phải ma tu, không cần!
Sau khi Lâm Nhất trả lời một câu, không để ý tới mọi người nữa, mà là trong hai mắt huyết quang chớp động, lạnh lùng căm tức nhìn phía trước. Một đạo lợi mang vô hình vừa rồi đột nhiên đánh tới, tuy có Thiên kiếp ngăn cản, vẫn còn dư lại ít nhất 10 phần công lực. Mặc dù 10 phần công lực này như một cú đánh ngang nhiên của mấy Hợp Thể sơ kỳ tu sĩ. Mà hết sức chăm chú dưới Thiên Ma ấn, căn bản khó có thể tránh né, đành phải dùng sức mạnh đánh một cái. Nếu không có vân bào, Huyền Thiên thuẫn cùng long giáp hộ thể, chỉ sợ tình hình càng xấu!
Chẳng qua là trong nháy mắt, Lâm Nhất liền đã minh bạch căn nguyên của tai họa. Vô luận là thần thức, hay là huyễn đồng, đều có thể xuyên thấu qua từng tầng lôi quang nhìn rõ tình hình chỗ xa. Trong mười hai vị cao nhân trên Thăng Tiên Đài, không thiếu cừu gia của mình. Mà bạch y nhân kia mà đồng dạng là gương mặt xinh đẹp hàm sát, lại là vì cái gì...?
Trong lòng của Lâm Nhất không kìm nổi ung dung chấn động một cái, lại đột nhiên căng thẳng. Giữa ý nghĩ chợt loé lên, lại có một đạo kiếm mang vô hình tấn công bất ngờ đến, mặc dù uy thế tiến gần yếu dần, nhưng càng sắc bén hơn so với lúc đầu, giống hệt một kích toàn lực của Hợp Thể hậu kỳ cao thủ!
Thi triển Thiên Ma ấn khá hao pháp lực, lại thêm Thiên kiếp càng điên cuồng hơn, quả thực khiến người ta không rảnh quan tâm chuyện khác. Trong lúc nguy cấp đó, bất luận cái gì quấy nhiễu, đều không chỉ một kích trí mạng. Kẻ thù mượn cơ hội làm khó dễ, là dụng tâm ác độc! Mà điều này mặc dù không nằm ngoài dự liệu, nhưng vẫn khiến cho Lâm Nhất cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Công khai ỷ mạnh hiếp yếu, xem thiên lý ở đâu chứ.
Hết thảy chẳng qua là thời gian thở dốc, đạo kiếm quang kia đã xuyên thấu lôi quang đến ngoài ba trượng. Hai hàng lông mày của Lâm Nhất treo nghiêng, kim sắc ấn ngân nơi đầu chân mày hơi chút nhảy lên. Cùng trong nháy mắt đó, một cái long ảnh khéo léo biến ảo ra trước người hắn, lập tức biến thành một cái thiết quyền ra sức đánh tới.
- Ầm...
Một thanh âm nặng nề vang lên, liền che mất trong tiếng sấm ầm ầm. Mà kiếm mang tan rã, quyền ảnh quy ẩn, thân hình của Lâm Nhất không nhúc nhích.
Cho đến lúc này, đám người Dư Hằng Tử cuối cùng đã minh bạch cuộc tao ngộ của Lâm Nhất, đều bị vừa sợ vừa giận lại không thể làm gì. Họ không còn hoài nghi, người đánh lén chính là những cao nhân của ngoại giới!