Vô Tiên

Chương 2063: Chương 2063: Đêm dài lắm mộng (2)




Còn nói nữa, không phải người xấu thì làm gì cũng sai. Ít nhất là cái lão già kia cũng không dắt đám người gây hại vào trong Giới Nội. Bằng không thì dù lão có chết trăm lần thì cũng không chuộc được tội. Vả lại, nói thật sự lão làm vậy thì quả thật quá chấp mê bất ngộ, không thể trách số mệnh vô thường được!

Dựa vào thị lực bình thường thì mơ hồ có thể nhìn thấy mấy dáng người đang tĩnh tọa chung quanh trăm trượng. Xa hơn đó nữa thì lập tức mờ mịt rồi. Mà thả thần thức ra dò xét, cũng không thể vượt qua hai ba dặm. Thiên địa cấm chế và Thái Sơ chi khí ở bên trong Tẩy Tiên trì có thể ngăn cản sự dò xét của Thần thức. Nếu như là vậy thì có lẽ, đám tu sĩ đang tĩnh tọa ở đây cũng không biết đến sự tồn tại của đám Yêu Nhân kia...

Nhưng mà, kẻ đến sau như hắn đã đi tuần tra chung quanh một lượt, xem như đã nắm hết tình hình trong tay. Ở bên trong Tẩy Tiên trì có hơn ba trăm độ kiếp tu sĩ của Tiên vực. Người có tu vi Hợp thể hậu kỳ viên mãn chỉ chiếm hơn phân nửa, đám còn lại đều có cảnh giới hậu kỳ đại thành. Mà năm sau trăm tên Hợp thể Yêu vực thì rõ ràng mạnh hơn một bậc. Sau khi trải qua một phen rèn luyện, thì sẽ có thêm tám chín trăm tên cao thủ tu vi Tiên nhân. Nếu như thật sự là vậy thì La gia cần gì phải che che giấu giấu như vậy?

Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên cao, kế đó lại duỗi tay phủi nhẹ. Mây mù ở bên trong Tẩy Tiên trì cũng không quá dày, chỉ tầm một hai trượng mà thôi. Mà trong đó, Thái Sơ chi khí lại nồng đặc như nước, không cần phải tận lực thu nạp thì cũng có Thái sơ chi khí từ bốn phương tám hướng lao đến, dũng mãnh xâm nhập vào cơ thể, hơn nữa còn không ngừng tự động tẩy rửa xương cốt, tứ chi, làm cho người ta thoải mái vô cùng.

Tẩy tiên trì, quả nhiên đúng như cái tên của nó! Mà người và vật đều không còn thì chính là Thần tiên chính thức rồi...

Lâm Nhất đưa tay vuốt ve cần cổ. Mái tóc bù xù tán loạn không chịu nổi đã được bối lên gọn gàng. Sau đó, hắn lại duỗi hai bàn tay ra trước mặt, cẩn thận xem xét. Da thịt màu vàng nhạt như ngọc như sắt, tuy rất mịn màng như lại cứng rắn vô cùng. Ở bên dưới làn da sáng bóng là một cơ bắp cuồn cuộn, săn chắc đang chờ vận sức phát động.

Trong đầu vừa lóe lên một suy nghĩ, Lâm Nhất liền thử dùng sức, nắm chặt hai tay. Chỉ trong chớp mắt, một âm thanh tê liệt vang lên... “Rặc rặc rặc rặc...” Vài khe hở màu đen nứt ra, khiến cho mây mù chung quanh theo đó mà chấn động.

Bắt gặp tình hình này, Lâm Nhất không nhịn được mà nhướng mày, nhếch miệng cười thỏa mãn.

Tu vi tăng lên, khiến cho Thăng Long quyết cũng lên theo như thuyền gặp gió. Ấn Long quyết viên mãn, Phá Long quyết cũng đã đạt đến đại tiểu thành cảnh giới rồi.

Không chỉ có vậy, gân cốt màu vàng quanh thân hắn còn dần dần trở nên tối màu hơn, kinh mạch càng thêm kiên cố. Máu màu đỏ tươi cũng xuất hiện một chút sắc thái dị thường, giống như ráng mây có thêm một vòng ánh bình minh...

Lâm Nhất hạ thấp hai tay, kết ấn, chậm rãi chìm vào quá trình tĩnh tu, cẩn thận cảm ứng sự biến hóa của cảnh giới...

....

Trên một đỉnh núi bên cạnh Tẩy Tiên trì, Giám Dần đứng dậy. Lão duỗi tay ra chỉ về phía xa, đồng thời quay sang cười nói với Kim Thánh bên cạnh:

- Ha ha! Chỉ mới ba ngày ngắn ngủi mà hơn phân nửa môn hạ tộc nhân của ta đã tu thành tiên thể rồi. Tẩy Tiên trì này thật sự là một nơi tốt...

- Chỉ tiếc là không thể chuyển đi. Về sau, cứ cách nghìn năm lại phải bôn ba một hồi, hừ...

Kim Thánh vẫn ngồi ngay ngắn, giữ vẻ uy nghiêm rồi lại không quá cứng ngắc.

Giám Dần khẽ lắc đầu, vỗ về:

- Tu sĩ có câu, chỉ cần tìm đúng chỗ, cảnh giới sẽ nhảy vọt... Ha ha....

Thấy đối phương không chú ý lắng nghe, lão đành phải chuyển đề tài:

- Đã đến lúc rồi...

Kim Thánh đương nhiên biết rõ điều này. Nhưng vẫn cảm thấy khá khó hiểu, chợt lên tiếng hỏi:

- Sao không chờ thêm mười ngày rồi mới động thủ. Hơn nữa cũng để cho đám tiểu bối được lợi nhiều hơn...

Giám Dần phất phất tay, rồi vuốt chòm râu bạc của mình, bày ra bộ dạng hiểu biết nhiều, nói:

- Thiên kiếp ở Thăng Tiên đài có lẽ cũng chỉ có ba ngày mà thôi. Nhưng đám cao nhân Tiên vực lại không hề hiện thân. Có thể là vì Tẩy tiên trì này quá xa xôi, cũng có thể là vì những nguyên do khác. Nhưng dù là thế nào thì Giám mỗ vẫn luôn cảm thấy bất an...

Kim Thánh gật nhẹ đầu, hai mắt trợn tròn.

Giám Dần trầm ngâm, nói tiếp:

- Để cho đám tiểu bối kia đi trước động thủ, người chưa tăng tu vi thì tiếp tục tu luyện. Hành động lần này không thể chậm trễ, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Kim Thánh nặng nề “Ừ” một tiếng, rồi trầm giọng nói:

- Giám huynh đưa ra cao kiến! Kim mỗ đồng ý...

Giám Dần âm thầm oán hận một phen, nhưng bên ngoài vẫn bày ra nụ cười cao thâm mạt trắc, sau đó thì lập tức truyền âm cho đám người bên dưới. Chỉ một lát sau, ở bên trong Tẩy tiên trì đã có một dáng người lắc lư...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.