Sau một cuộc đại chiến, người thua rời đi, người thắng có thu hoạch. Đây dường như không có gì khác biệt cùng vô số lần tạo ngộ kinh hiểm qua đi. Mà hết thảy thật sự như thế sao?
Thánh nữ cuối cùng lộ diện! Nàng ta dùng mấy trăm năm lấy tính mạng của La Thanh Tử, tỉ mỉ đan dệt một cái bẫy, một tấm lưới chỉ để đối phó với một người. Ngay thời điểm người phá lưới rách, nàng ta không phẫn nộ và thất vọng vì thất bại trong gang tấc, mà tư thái vẫn cao cao tại thượng với nụ cười phiêu nhiên vân đạm phong khinh! Dường như cuối cùng nàng ta mới là người thắng, thành bại thắng thua vẫn còn nằm trong tay!
- Một ngày còn Cửu Mục, không có người nào có thể lật được trời! Nếu nhìn thấy bản nhân ngươi và ba đại Tiên Tôn, không ngại ngày sau lại bàn về thắng thua.
Nữ tư kia lưu lại nhiều châm biếm cùng với ngôn ngữ nhục mạ, không phải là muốn phá hủy đạo tâm người thôi! Mà câu nói này mới là lời thật duy nhất của nàng. Nàng ta tựa như một dân cờ bạc, cuối cùng thấy rõ thủ đoạn và lợi thế của đối phương, chỉ chờ đánh cược lần cuối. Mà Cửu Mục sâu cạn đến nay không rõ, bước kế tiếp nên như thế nào đây...
Đứng trên một đỉnh núi, Lâm Nhất ngồi xếp bằng, yên lặng xuất thần.
Trong hố đá dưới sơn cốc có bóng của tu sĩ thường lui tới. Giữa núi non xa xa cũng có người đang tìm kiếm. Rất dễ dàng đi một chuyến xa nhà, ai cũng nghĩ đến thu hoạch. Nhưng Huyền Chân tiên cảnh hoang vắng như vậy, rất nhiều người đã chú định lần này phải ra về tay không rồi.
Lúc này, cách đó không xa ba vị cao nhân đang nói chuyện.
- Nữ tử kia nhìn thời cơ nhanh hơn, bằng không khó có thể thoát thân...
- Lão hữu nói không sai! Thánh nữ mặc dù tu vi bất phàm nhưng không phải là đối thủ của ba người chúng ta...
- Nhiều lời vô ích! Nhân cơ hội thẳng hướng Cửu Mục, như thế mới có thể trừ đi hậu hoạn...
- Lời Ngô huynh nói không phải là không có lý! Biết người biết ta mới có thể đánh một trận chiến thắng. Còn phải cân nhắc sau đó...
- Chúng ta biết quá ít về Cửu Mục, phải bàn bạc kỹ hơn nữa...
- Hừ! Còn phải đợi đến khi nào? Đều do nội gian tiểu nhân quấy phá mới khiến cho tràng hạo kiếp kia xảy ra mà không thể ngăn cản. Hiện nay, Cửu Mục ắt là phản nghịch dư nghiệt không thể nghi ngờ! Ngô mỗ thật muốn nhìn một chút, kẻ thù lưu lại năm đó còn hay không, không ngại tới kết thúc một người...
Ngô Dung không nén được tức giận, quay sang Hạo Độ và Ngọc Thắng hừ một tiếng, lại nói tiếp:
- Lâm Nhất! Chính như lời ngươi nói trước đây, Cửu Mục mới là căn nguyên của tai nạn và rắc rối. Chúng ta phải làm liền một mạch, tuyệt không cho phép thánh nữ có cơ hội thở dốc. Thời cơ không chờ đợi ai...
Trên đỉnh núi nơi này, ngoại trừ Lâm Nhất và ba vị cao nhân ra, còn có Tiên Nô và Thiên Lang yên lặng bảo vệ ở một bên.
Tiên Nô thấy có người nhắc tới sư phụ thì lặng lẽ giương mắt nhìn. Sư phụ đã ngồi yên lặng ba ngày nay, thủy chung im miệng không nói, hoàn toàn không có vẻ mặt hưng phấn sau đại thắng, ngược lại là thoải mái mịch mịch, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngô Dung lên tiếng sau đó nhưng không có ai hưởng ứng. Hắn đưa tay vuốt râu, thần sắc không vui, không nhịn được lại nói:
- Lâm Nhất! Chẳng lẽ vẫn còn rối tung trong ngôn từ mê hoặc của nữ tử mà không thể tự thoát ra được hay sao? Ngươi giờ này thừa kế chính thống, gánh vác đại nhâm, nên chăm lo việc nước xem trọng chỉnh Tiên vực, ngày sau mới có thể đế lâm thiên hạ! Nếu vì nghĩ sai thì hỏng hết mà phí công nhọc sức. Chẳng lẽ ngươi muốn phụ lòng mong đợi hàng vạn hàng ngàn...
Lâm Nhất đưa lưng về phía mọi người, làm như không để ý tới động tĩnh sau lưng. Khi Ngô Dung nói đến đây, hắn bỗng nhiên giơ tay phải lên, trả lời:
- Lâm mỗ làm việc đến nơi đến chốn...
Ngô Dung chợt ngừng lời, vẫn mang thần sắc bức người.
Lâm Nhất xoay người lại, thấy mọi người đều đang nhìn mình. Hắn nhíu mày, khẽ lắc đầu một cái. Đây chính là Tiên vực, chứ không phải giang hồ, tại sao lại có sự quẫn bách thân bất do kỷ? Vừa không muốn cô phụ người khác, lại không nguyện làm oan chính mình, nên lựa chọn ra sao? Hắn thoáng trầm ngâm rồi lên tiếng:
- Ba ngày nay ta một mực suy nghĩ phải đối phó với Cửu Mục như thế nào. Trước khi hành động, xin ba vị tiên sinh nghe ta nói đôi câu...
Ngô Dung âm thầm thở phào một cái, sảng khoái tỏ ý nói:
- Nếu có quyết định, đều hoàn toàn tòng mệnh.
Hạo Độ và Ngọc Thắng nhìn nhau nhoẻn miệng cười, cùng kêu lên đáp:
- Chăm chú lắng nghe...
Lâm Nhất nói ra:
- Cửu Mục đối với truyền thừa Tiên đế là nhất định phải được mà không từ thủ đoạn. Trước đó thánh nữ hiện thân lại không nhắc tới một lời về chuyện này, không thể không khiến cho Lâm mỗ nghi ngờ...
Ba vị cao nhân khẽ gật đầu, từng người như có điều suy nghĩ. Cách đó không xa Tiên Nô lẳng lặng lắng nghe, âm thầm ngắm nhất cử nhất động của sư phụ. Thiên Lang Diệp Mậu thì bất động như đá, như chìm trong giấc ngủ rồi.
- Trong lời nói của thánh nữ có biểu lộ, ngày sau lại bàn về thắng thua. Mà lúc này chúng ta tùy tiện đi đến, tất nhiên vì có chỗ lợi...
Lâm Nhất nhìn Ngô Dung, đối phương muốn nói dừng lại. Hắn nói tiếp:
- Theo ta được biết, Cửu Mục còn có mấy chục tiên nhân, mấy trăm khôi lỗi có tu vi bất phàm. Ba ngày trước chúng ta thắng được một cách dễ dàng, không có nghĩa là ngày sau tất thắng! Mọi việc sẽ phải tính toán càng kỹ lưỡng.
Hắn vừa chuyển lời, hướng sang Hạo Độ và Ngọc Thắng lại nói:
- Ta đã từng gặp qua một vị cao nhân thần bí khó lường, tu vi còn trên hai vị tiên sinh...
Thần sắc Ngô Dung cứng lại, khuôn mặt có chút động. Hạo Độ và Ngọc Thắng đưa mắt nhìn nhau, kêu lên thất thanh lẩm bẩm:
- Động Thiên trung kỳ cao nhân...
- Bằng suy luận phán đoán của hai vị tiên sinh, vô dung hoài nghi...
Lâm Nhất khẳng định một câu, nói ra:
- Đáng tiếc bản tôn ta tu vi không đủ, không chống lại được hắn, thiếu chút nữa là không đường trốn rồi...
Ngô Dung nhíu mày một cái, hỏi:
- Ngươi có nhìn rõ dáng vẻ của người đó?