- Khoan thai đến chậm, cũng chỉ đến thế mà thôi...
Lâm Nhất không để ý tới ba vị cao nhân đến, mà luôn luôn lưu ý tới nhất cử nhất động của thánh nữ. Thấy đối phương có thần thái khác thường, sát cơ trong mắt hắn chợt hiện, đột nhiên nói ra:
- Ta và ngươi ân oán chưa xong, chạy đâu...
Cánh tay kia vừa nhấc đã có kim mang dài hơn một trượng trong tay, lại một tiếng quát chói tai:
- Nữ tử này chính là căn nguyên của tai nạn và rắc rối, ngăn nàng ta lại...
Xa xa nơi đó mới xuất hiện ba bóng người tâm lĩnh thần hội, lần lượt hóa thành một ánh chớp bay nhanh tới.
Nơi này trước mắt, thánh nữ bỗng quay nhìn Lâm Nhất thật sâu, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói ra:
- Một ngày còn Cửu Mục, không có người nào lật tung được trời! Nếu như đã nhìn thấy bản nhân ngươi và ba đại Tiên Tôn, không ngại ngày sau lại bàn chuyện thắng thua tiếp.
Nàng ta nhoẻn miệng cười, ý nhạo báng nói:
- Muốn giữ ta lại... Cần gì phải làm sơ chứ...
Nàng chưa dứt lời, bóng người đột nhiên phai đi. Trong tích tắc đó, Hạo Độ, Ngọc Thắng và Ngô Dung đã thành thế vây kín, nhưng đối thủ lại biến mất không tung tích.
- Chà? Nữ tử phân thân thật kỳ diệu...
- Tuy là phân thân nhưng là Động Thiên sơ kỳ viên mãn, so sánh với ta và ngươi còn cao hơn một bậc...
- Nàng ta chính là thánh nữ? Hừ! Không cần ngày sau, ngày hôm nay liền thẳng hướng Cửu Mục...
Giữa không trung, ba vị cao nhân qua giây phút kinh ngạc ngắn ngủi sau đó lần lượt lên tiếng. Còn Lâm Nhất vẫn cầm Kim Long kiếm trong tay mà sắc mặt âm trầm, quanh thân sát khí ngưng tụ không tan.
- Lâm lão đệ! Chúng ta đến muộn một bước, chớ trách...
- Lão đệ! Ngươi độn pháp thần dị, tuy là Động Thiên trung kỳ cao nhân cũng khó có thể thất kịp a...
- Lâm Nhất! Khi nào động thân đi tới Cửu Mục...
Không cần qua chốc lát, ba vị cao nhân đã đến tới, thần sắc cả ba đều lo lắng và lời nói không đồng nhất. Lâm Nhất vung ống tay áo lên, kiếm quang biến mất. Hắn liếc phía xa xa một cái, dần dần khôi phục thái độ bình thường, chắp tay tỏ ý với ba người rồi nói:
- Thánh nữ đến đây đã có sự chuẩn bị, không có ai giữ được nàng ta! Chúng ta không ngại nghỉ ngơi một chút rồi tính toán tiếp.
Lúc này, Hiên Tử và đám người Mạch Khâu chạy tới, chào hỏi sư phụ cùng với Ngô Dung.
- Sư phụ, sư bá...
- Bái kiến tiền bối...
- Đây chính là Ngô Dung Tiên tôn năm đó, lúc này với tôn xưng sư bá.
- Các ngươi mới đến một bước...
- Nha! Lâm lão đệ phân thân không ngờ lại tìm tới gia môn, thật là có duyên, ha ha...
Ngô Dung thấy Hạo Độ và môn hạ Ngọc Thắng người đông thế mạnh, tán thành giơ tay lên một chiêu:
- Liễu Đạo, Liễu Phàm, dẫn người tới...
Đến khi mấy chục vị cổ tiên nhân đến gần, hắn lại cực kỳ tùy ý nói:
- Đây chính là bộ hạ cũ ta năm đó, từ hôm nay trở đi đều là đầy tới dưới trướng Lâm Nhất...
Thời khắc ba vị lão huynh đệ mang theo môn nhân đệ tử gặp nhau, Lâm Nhất xoay người đi tới hai nhóm người khác.
Trong sơn cốc vẫn tràn đầy khí cơ hỗn loạn. Tựa như tâm tư tư sau khi tao ngộ kinh biến, nhất thời khiến cho người khó có thể an định được. Kim Thánh cảm thấy cử động vừa rồi còn khá một chút, mười phần phấn khích tiến lên đón, chắp tay nói:
- Lâm tôn, đi phương nào xin cứ ra lệnh, bản tôn tuyệt đối không dám từ.
Hắn đã mất đi vẻ suy sụp lúc mới hàng phục, giờ này hổ nhãn trợn tròn, dáng vẻ rất uy phong.
Thần sắc Lâm Nhất lãnh đạm, phất tay áo đáp:
- Ngươi dẫn người đi tìm kiếm chung quanh, nghỉ ngơi một phen sau đó phân phó đi tiếp.
Kim Thánh thấy Lâm Nhất hưng trí buồn tẻ, có chút không hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đành dẫn người tán đi khắp nơi. Hắn vừa xoay người mà hả lòng hả dạ. Ba vị Tiên tôn, Tiên Quân và vô số Kim Tiên chỉ đợi ngày giết Yêu vực trở lại, hừ hừ!
Tu sĩ tám nhà giới ngoại Tiên vực vẫn im lặng chờ ở chỗ cũ, giới hạn rõ ràng lẫn nhau. Người cầm đầu một bên chính là Lôi Vân Tử, phe bên kia là đám người La Khôn Tử.
Tiên Nô phiêu nhiên tới, liền cúi đầu từ rất xa, áy náy nói ra:
- Sư phụ! Nô nhi tự chủ trương, lần sau... lần sau...
Thiên Lang Diệp Mậu theo sau lưng nàng, thân thể đĩnh đạc tráng kiện, dáng vẻ hung ác vẫn giống như ngày xưa, trên nét mặt lại lộ ra mấy phần gần gũi khó hiểu.
- Dám làm dám chịu là được, lần sau thì lần sau lại nói.
Dưới chân Lâm Nhất bước chậm lăng không, bỏ lại một câu nói sau đó đi thẳng lên phía trước, vượt qua Tiên Nô và Thiên Lang.
- Sư phụ...
Tiên Nô kinh ngạc xoay người, hai mắt vẫn còn lệ quang, nhưng trên khuôn mặt nhỏ xinh đã tràn đầy nụ cười như hoa. Thiên Lang ở một bên không rõ rốt cuộc như thế nào, dứt khoát cười vui ha ha một hồi...
Lâm Nhất đi không được bao xa thì ánh mắt quét qua, chậm rãi ngừng lại.
La Khôn Tử và Hoa Quyền Tử cùng với ba vị gia chủ giành trước một bước vượt qua đám người, mặt ai cũng đầy thần sắc bất an, khom người nói ra:
- Bái kiến Lâm... Lâm tôn.
Lâm Nhất vẫn chưa trả lời, khóe miệng nhếch lên có vẻ tự giễu, lắc lắc đầu. Lâm tôn? Thân là Tiên vực chí tôn, nắm thiên địa trong tay, được vạn chúng kính ngưỡng mà nhất hô bá ứng, quả thật là mộng tưởng của mọi người! Nhưng dự tính ban đầu của Lâm mỗ là cái gì...