Trên Vị Ương hải, kịch chiến đã tới lúc khẩn yếu quan đầu.
Chín đỉnh vuông của Văn Huyền Tử đều hóa thành to mấy trượng, bên trên phù văn chớp động, quang hoa lấp lánh, khí thế hùng hồn. Chín đỉnh vuông giống như như chín tòa núi nhỏ xoay tròn, vây khốn giao long màu bạc đó. Mà bản thân hắn lại thần sắc ngưng trọng, tay áo vung lên, tiên nguyên chi lực theo pháp quyết trên hai tay bắn ra.
Ngoài Mười dặm, Văn Bạch Tử cười lạnh, thần sắc thoải mái. Đọ sức giữa tu sĩ Hóa Thần, cuối cùng vẫn là so đấu tu vi. Tiên nguyên chi khí của đối phương dĩ nhiên không đủ dồi dào, dù có chín đỉnh bất phàm cũng vẫn khó mà vãn hồi được thế thua, chỉ cần đột nhiên giáng đòn nặng là có thể đánh một trận định Càn Khôn.
Ngoài ra, tình hình phía dưới đã nghịch chuyển.
Trong hai mắt Văn Bạch Tử ánh sáng lạnh chớp động, giơ tay lên điểm một cái. Chỉ thấy một đạo bạch sắc quang mang từ trong tay áo hắn đột nhiên bay ra, trong nháy mắt liền tới phía trên một giao chín đỉnh đó. Theo pháp quyết bấm động, một tòa tháp ngọc trăm trượng bỗng nhiên xuất hiện, hào quang rào rạt rải xuống, uy thế vô thượng trong thoáng chốc bao phủ tứ phương.
Chỉ trong nháy mắt, ngân giao đó đã không thấy bóng dáng, chỉ có chín đỉnh vuông khổ sở chống đỡ. Mà uy thế của tháp ngọc lại khó có thể ngăn cản, chín đỉnh vuông như chín toà núi nhỏ từ từ ngừng xoay.
Thấy thế, trong lòng Văn Huyền Tử thắt lại, vội vàng tế ra pháp lực để gia trì, lại có hiệu quả rất nhỏ. Hắn không dám lơ là, lại liên tiếp đánh ra một chuỗi pháp quyết, trong không trung chín đỉnh vuông bỗng nhiên biến đổi, sau đó hóa thành chín điểm hào quang, giống như đom đóm bay nhanh về. Mà tháp ngọc cao lớn đó lại hơi nghiêng nghiêng, liền mang theo khí thế khiến người ta kinh sợ ầm ầm đánh xuống.
Mấy lần giao thủ với nhau, Văn Bạch Tử đều không sử ra tòa tháp ngọc này. Mà đối phương đột nhiên tế ra bảo vật lợi hại như vậy, lập tức khiến Văn Huyền Tử có chút chân tay luống cuống. Sau khi vội vàng thu lại chín chiểm hào quang, liền muốn bứt ra né tránh, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi. Trong lúc thở dốc, hắn đã bị quang mang kỳ dị bao phủ, xung quanh không thấy mặt trời, chỉ có một mảng hư vô bao la mờ mịt, giống như che chắn thần thức, vây khốn tu vi, khiến người ta tâm sinh tuyệt vọng.
- Văn Huyền Tử! Cho dù ngươi giở đủ mưu kế, bất quá cũng chỉ vậy mà thôi.
Tiếng cười lạnh của Văn Bạch Tử vang lên, một đạo kiếm quang biến ảo hư thật khó nắm bắt đột nhiên xuyên qua phiến hư vô đó, cũng mang theo sát khí sắc bén tấn công bất ngờ mà đến, không ngờ khiến Văn Huyền Tử không thể tránh né. Hắn đứng ngây trong không trung, kinh ngạc không thôi.
....
Cùng lúc đó, Thiết Thất và Hồ lão đại cũng đã cùng đường mạt lộ.
Nhân lúc địch ta giao thủ cố kỵ lẫn nhau, Thiết Thất và Hồ lão đại tạm thời tránh thoát được sự đuổi giết của Lỗ Nha.
Mà không lâu sau, Cổ Tác liền nhìn ra sự kỳ quái trong hỗn loạn. Hắn âm thầm phân phó Thư Châu Đạo Tề môn, thủ chứ không công, chiếu ứng lẫn nhau.
Như vậy, Đạo Tề môn không chỉ có thể kiềm chế được đối thủ, còn khiến Thiết Thất và Hồ lão đại không có thời cơ mà tranh thủ. Mà đám người Thần Châu môn Ninh Viễn ốc còn không mang nổi mình ốc, sao quản được kết cục của hai cường giả đó.
Văn Huyền Tử sớm đã nói trước, đây là quyết chiến sinh tử giữa Thư Châu và Hạ Châu, chính là chiến đấu tới người cuối cùng, cũng nhất định phải phân ra thắng bại. Cho nên, Thiết Thất và Hồ lão đại chỉ có thể trốn tránh trong phạm vi trăm dặm chứ không thể rời khỏi chiến trường nửa bước. Vả lại, vây xem ở bên ngoài có tới mấy vạn tu sĩ, nhất cử nhất động của hai người này đều lộ ra trước mắt bao người.
Hồ lão đại đang chạy như điên đột nhiên dừng lại, phía trước trăm trượng là lão giả Nguyên Anh của Đạo Tề môn. Hắn hổn hển nổi giận mắng:
- Con mẹ nó, cút ngay cho lão tử.
Đối phương bất vi sở động, còn sử dụng pháp bảo bức tới. Hắn nhổ một ngụm nước bọt, xoay người chạy trốn, lại không ngờ Thiết Thất đang từ phía trước chạy tới, phía sau là Lỗ Nha đang khí thế hùng hổ.
Vòng mấy vòng, đôi nan huynh nan đệ này vẫn đâm vào nhau.
Thiết Thất vội la lên:
- Mắt mù à! Chia ra mà chạy.
Hồ lão đại khó chịu mắng:
- Ngươi con mẹ nó mới mù ý.
Tuy nói vậy, hắn vẫn không cần suy nghĩ tránh sang bên. Thiết Thất lại không dám chậm trễ, vội vàng bỏ chạy về phía tay phải.
Nhưng chỉ một thoáng trì hoãn này, Lỗ Nha đã đến phía sau Thiết Thất. Thấy chung quanh không có gì trở ngại, đã không còn kiêng kỵ động thủ, hắn cười lạnh nói:
- Thiên Chấn môn toàn là bọn chuột nhắt.
Tay áo hắn phất về phía trước, một luồng sáng đột nhiên bay ra, trong nháy mắt liền hóa thành một tòa tháp ngọc cao mấy chục trượng. Vật này rất giống với pháp bảo của Văn Bạch Tử, chỉ nhỏ hơn nhiều, mà uy lực thì không thể khinh thường.
Một luồng sáng từ trên trời bay tới, phía trước lập tức không thấy đường đi, Thiết Thất còn chưa kịp hiểu gì thì thân thể đã bị khống chế, từ từ ngừng thế đi lại. Hàn ý xộc lên trong lòng, hắn sợ hãi đột nhiên xoay người lại.
....
Khi tình hình của Thiết Thất và Hồ lão đại đang nguy cấp, đám đệ tử Kim Đan của Thiên Chấn môn cũng lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tiếng hô “Thiên chấn uy vũ” không ngừng vang lên, uy lực của lôi pháp vẫn như trước, mà bốn chữ “Tài nguyên cuồn cuộn” giết người đoạt bảo lại mãi vẫn không xuất hiện.
“Thiên chấn uy vũ“.
Theo một tiếng hét của Hoàng Toàn, từng đạo lôi quang đập về phía trước. Vào khoảnh khắc này, mấy chục kiện pháp bảo bay lên trời, thoáng chốc đã đánh cho lôi pháp đang thế tới hung mãnh tan rã gần như hết. Mà năm sáu mươi người của đối phương vẫn thủ cùng một chỗ, không né không tránh, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Thấy tình hình này, Hoàng Toàn chán nản mắng:
- Con mẹ nó, lại làm một hồi không công rồi.
Tề Nhã bất đắc dĩ nói:
- Lúc ban đầu đánh bất ngờ còn liên tục đắc thủ, khiến người ta kinh thán, lôi pháp đại trận đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Mà hiện giờ đối phương rõ ràng là có cao nhân chỉ điểm, cho nên mới liều chết kết trận. Thử nghĩ mà xem, một kích hợp lực của năm sáu mươi tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, đủ để đỡ hai ba mươi đạo lôi pháp của ta rồi! Ngoài ra, đệ tử của Hồ trưởng lão phần lớn không tu lôi pháp chi đạo.