Hoàng Toàn trở nên lo lắng, nói:
- Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Tề Nhã nhún nhún vai đầu, ngón tay chỉ lên trời, nói:
- Còn có thể làm gì nữa? Nếu chúng ta bỏ trận pháp, chỉ sợ bản thân khó bảo toàn. Trước mắt đành phải cứ tiếp tục giằng co như vậy thôi, thắng bại cuối cùng vẫn phải do các tiền bối định đoạt!
Nghe vậy, người của Thiên Chấn môn đều ngẩng đầu nhìn. Đúng vào lúc này, mấy vạn tu sĩ ở Vị Ương hải đã nhận ra dị trạng trên trời, tính cả mấy vị cao nhân Hóa Thần đều trợn tròn mắt.
Trên trời cao Mấy ngàn trượng đột nhiên có thêm hai bóng người. Trong đó nam tử là người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, tóc đen áo choàng, đao mi tinh, đạo bào màu xám, hông dắt hồ lô rượu, khí độ xuất trần mà tiêu sái bất cơ; Nữ tử cũng ở độ tuổi thanh xuân, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, váy dài màu vàng hồng, thướt tha nhiều vẻ, trong thần thái lộ ra vẻ ngạc nhiên.
- Là hắn...
- Là tiểu tử đó....
- Đúng là tiểu tử đó! Hắn từ Tiên Vực trở về.
- Ha ha! Chẳng phải là, Tiên Vực thật sự có hy vọng sao.
Bất kể là Mặc Cáp Tề và Âm Tán Nhân, hay là Công Dương Lễ và Tùng Vân tán nhân, hay là Bách Lý Xuyên và Công Lương Tán, vào giây phút nhìn thấy người trên trời, tất cả đều động dung. Nam tử trẻ tuổi không hề xa lạ, khiến người ta vì hắn mà luôn canh cánh trong lòng.
Lúc này, mấy vạn tu sĩ trên biển không ai để ý tới nữ tử xinh đẹp, tất cả đều nhìn về phía thân ảnh màu xám đó. Trăm năm trước, từng có một kỳ nhân danh chấn Cửu Châu.
Có điều trong nháy mắt, nam tử đó đột nhiên lao xuống. Hắn tránh hai vị cao nhân đang giao thủ trên trời, lao thẳng tới tháp ngọc của Lỗ Nha ở phía dưới. Thân còn ở giữa không trung, đã cầm gậy trong tay, đột nhiên quát:
- Thiên chấn uy vũ!
Ầm. Tiếng quát vang lên, bão táp nổi lên, một tiếng nổ qua đi, tháp ngọc vừa rơi xuống đột nhiên bay ra ngoài, cũng theo hào quang lấp lánh mà nhỏ dần đi. Thiết Thất đang ngỡ ngàng thất thốt giật mình, lúc này mới nhìn rõ bóng người từ trên trời bay xuống, không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Thấy pháp bảo sắp lập công lại bị một gậy đánh bay, bất ngờ không kịp đề phòng, Lỗ Nha giật mình đứng ngây tại chỗ. Khi hắn đang ngạc nhiên, tu sĩ Nguyên Anh của hai nhà đều ngừng tay. Ninh Viễn nhìn thân ảnh quen thuộc đó, thất thanh hô lên: - Lâm Nhất.
Một chiêu đắc thủ, Lâm Nhất nhanh như điện thiểm thân hình khẽ động, không ngờ lại tóm tháp ngọc đang cuồn cuộn không ngừng nhỏ đi trong giữa không trung.
Lỗ Nha phục hồi tinh thần, cả giận nói:
- Dừng tay....
Mà hắn bên này vừa lên tiếng, ở bên kia bảo vật đã bị đứt liên hệ thần thức, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng. Hắn đau lòng quát:
- Đó là pháp bảo sư phụ ta luyện chế dựa theo Huyền Diệu tháp, trả cho ta.
Lâm Nhất quay người bay về, trên tay còn cầm theo thiết bổng Thiên Sát hắc quang lưu động. Hắn không để ý tới Lỗ Nha, cầm hất lên, ngạo nghễ nhìn chung quanh. Hắn vừa hiện thân liền cứu được Thiết Thất, còn thuận tay đoạt bảo vật, tất cả đều chỉ trong nháy mắt, khiến mấy vạn tu sĩ trong ngoài sân đều hoa cả mắt.
- Lỗ Nha! Món nợ đuổi giết tám mươi trước còn thanh toán, tháp ngọc này coi như là chút lợi tức nho nhỏ đi!
Lâm Nhất thản nhiên nhìn Cổ Tác ở xa xa cùng với nhóm tu sĩ của Đạo Tề môn, quay sang gật đầu ra hiệu cho Thần Châu môn Ninh Viễn, sau đó mới không nhanh không chậm thu hồi thiết bổng Thiên Sát. Thiết Thất chạy tới gần, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói:
- Lâm. . . Sư huynh, Lâm trưởng lão. . .
Lâm Nhất xoay người lại, chưa lên tiếng nói chuyện. Một bóng người đã lảo đảo chạy tới, còn không ngừng hô:
- Thiên chấn uy vũ! Con mẹ nó, ngươi thật đúng là đã trở lại rồi!
Hồ lão đại muốn tới bên cạnh Lâm Nhất trước Thiết Thất, muốn thừa cơ cảm khái vài câu, trong lòng lại run run. Có sát khí sắc bén đột nhiên bức lai, khiến người ta sợ hại khó chịu. Hắn vội vàng lùi hai bước, cười ngượng ngùng, mang theo vẻ mặt nịnh nọt nói:
- Lâm trưởng lão, lão nhân gia ngài đã trở lại rồi.
Đúng lúc này, trên trời đột nhiên truyền đến tiếng bùm, theo đó một đạo uy thế vô thượng nhanh chóng bao phủ phiến thiên địa này. Mấy vạn tu sĩ ở Vị Ương hải tạm thời quên mất sự tồn tại của Lâm Nhất, ai nấy ngẩng đầu lên nhìn.
Tòa tháp ngọc cao trăm trượng đó đã không thấy đâu, thay vào đó là một luồng hào quang màu trắng vô cùng lớn, giống như trăng bạc giáng xuống, tình hình rất là quỷ dị. Mà hai người vừa giao thủ, Văn Huyền Tử thì yên vô sự, Văn Bạch Tử lại ngã bay ra xa mấy trăm trượng. Miệng hắn phun máu, vẫn còn kinh ngạc không thôi. . .
Chỉ trong nháy mắt này, vầng trăng bạc đó đột nhiên phìn ra. Sau đó một đạo quang mang chói mắt hiện lên, tiếp theo chính là một tiếng nổ vang kinh thiên động địa. Sau đó giống như thiên uy trào ra, nhanh mạnh nhanh mạnh càn quét tứ phương, khí thế không thể ngăn cản ầm ầm ùa về phía Vị Ương hải.
Đây là trời sập! Mấy vạn tu sĩ sợ quá, đều chạy đông trốn tây. Có người chạy trối chết, có người ngã xuống biển, có người mũi trào máu, còn có người bị chấn nát ngũ tạng lục phủ mà chết ngay tại chỗ.
- Đi.
Vào khoảnh khắc dị biến nổi lên, Lâm Nhất quát gọi Thiết Thất và Hồ lão đại rồi xoay người lao về phía dưới. Đám đệ tử của Thiên Chấn môn thấy thời cơ không ổn, nào còn để ý tới lôi pháp đại trận gì đó, lập tức như chim chóc bay tán loạn. Hắn theo sau mà tới, giơ tay lên tế ra Long tiên trên cổ tay, trong nháy mắt liền cuốn lấy hơn mười người.
Không chút chậm trễ, Lâm Nhất đã tới một đảo nhỏ cách hơn mười dặm. Đúng lúc này phía sau truyền đến một tiếng nổ, tiếp theo chính là cuồng phong sóng to thổi quét mà tới. Hắn xoay người bày ra một tầng cấm pháp, tiếng rắc rắc không ngừng vang lên. Sau một thoáng, xung quanh mới dần dần bình tĩnh lại.
Lâm Nhất bỏ đi cấm pháp đã tan tành, cổ tay lại run lên, hơn mười đạo quang mang theo đó bỗng nhiên biến mất. Ở bên cạnh, đệ tử của Thiên Chấn môn vẫn ngơ ngác nhìn nhau kinh hồn bất định. Vừa rồi đã chính mắt nhìn thấy, phàm là tu sĩ Kim Đan trở xuống, không chết cũng bị thương.
Sau giây lát, Thiết Thất và Hồ lão đại dẫn theo hai mươi ba mươi đệ tử Kim Đan chạy tới, ai nấy mặt như màu đất. Nhóm người này hạ xuống đảo, vừa muốn tiếng lên chào thì Lâm Nhất lại khoát tay, vẫn ngẩng đầu lên nhìn.