Vô Tiên

Chương 1920: Chương 1920: Đoạt người yêu (1)




Ở một chỗ cách sườn núi không xa, Thuần Vu Phong vội vàng dừng bước, xoay lại khom người thi lễ. Cử chỉ của hắn khiêm tốn, trong xấu hổ lại có thành ý cùng mừng rỡ không hiểu nổi, giống hệt như tha hương gặp người quen cũ!

Trong lòng Lâm Nhất nghi ngờ nhưng vẫn đi qua. Hắn chậm rãi bước tới, vẻ mặt trầm như nước, không nói được một lời. Xung quanh trấn nhỏ hoàn toàn không có bóng dáng của đám người Hằng Tử. Thuần Vu Phong chạy từ xa tới đây làm gì? Hành Thiên Tiên Vực cùng Thiên Tự Tiên Vực cách nhau như trời với đất. Nếu nói không phải đến vì Lâm mỗ, đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ không tin tưởng!

Thấy thần thái Lâm Nhất kiêu căng, Thuần Vu Phong không ngần ngại chút nào. Hắn đứng lên đổi thành truyền âm, xúc động vạn phần nói:

- Vì tìm kiếm Lâm đạo hữu, ta đã bôn ba ở ngoài giới đủ sáu mươi năm! Vốn tưởng rằng tốn công vô ích, đang muốn quay về, ai ngờ trời xanh không phụ lòng người...

- Sáu mươi năm? Ngươi nói từ khi ta rời khỏi Hành Thiên đến nay, đã qua sáu mươi năm sao...

Lâm Nhất hơi nhíu mày. Trước đây tránh hai Yêu Vương truy sát, sau lại trốn ở trên Nhất Hàn Tinh vùi đầu khổ luyện, thật sự quên mất năm tháng. Theo cách nói như vậy, trước sau cộng lại đã xa lão Long gần trăm năm? Lão cùng Trần Tử đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý đấy...

Thuần Vu Phong thoáng ngẩn người ra, vội nói:

- Ngươi rời khỏi Hành Thiên đã gần bảy mươi năm rồi!

Nói xong, hắn lại liếc mắt quan sát đối phương. Vị này vẫn là dáng vẻ trước đây, toàn thân không thấy rõ pháp lực nhưng càng ung dung hơn, khiến người ta khó có thể nắm lấy!

Lâm Nhất rất bình tĩnh khẽ gật đầu, nói:

- Ngươi đã khổ cực rồi! Không ngại về bẩm báo với lệnh sư, cứ nói Lâm mỗ không chết, ngày khác sẽ đến nhà thăm hỏi...

Thăm hỏi gì chứ, đây là muốn đến nhà trả thù thì có! Vẻ mặt Thuần Vu Phong có chút đau khổ, mang theo áy náy phân trần:

- Gia sư không có ác ý với Lâm bằng hữu, cũng sớm đã nhắc nhở, lại vì ta nhất thời liều lĩnh mới rước lấy quá nhiều hiểu nhầm...

Lâm Nhất hừ một tiếng, nhìn về phía chỗ hắn và lạnh lùng nói:

- Hai nhà tiên môn Thiên Uy, Phục Long tự dưng giết đồng đạo của Cửu Châu ta. Lệnh sư đầu tiên là dùng kế ly gián, sau đó cùng người khác liên thủ lấy đông ức hiếp quả phụ, ngươi vì tìm kiếm tung tích của Lâm mỗ, từ Hành Nguyệt châu đuổi tới ngoài giới...

Hắn nói tới đây dừng lại một lát mới nói với vẻ chế nhạo:

- Các loại ý tốt này khiến người ta phải cảm động tới chảy nước mắt đấy!

Thuần Vu Phong âm thầm lắc đầu. Oan gia nên giải không nên kết! Bây giờ muốn bỏ đi hiềm khích lúc trước, sợ rằng phải tốn không ít công sức!

Tuy nhiên, sáu mươi năm này bôn ba khổ, ngược lại đã làm cho mình mất đi phần nóng nảy, có thêm vài phần trầm ổn cùng bình thản! Nếu đổi lại trước kia, mệt nhọc qua đi vẫn còn bị giễu cợt như vậy, sợ rằng đã sớm không chịu nổi rồi!

Thuần Vu Phong có chút lúng túng, nhẫn nhịn, mỉm cười phân trần nói:

- Ha ha! Tự làm bậy, không thể sống, hai tiên môn ngươi nói đã không còn tồn tại! Gia sư chiêu mộ Xuất Vân Tử, cũng vì đối phó với Thiên Uy môn ăn cây táo, rào cây sung kia. Qua Linh Tử của Mộ tô cùng Thành Nguyên Tử của Kháng Kim, đã căng thẳng cùng Hành Thiên môn ta, hai bên lại liên thủ! Ta đau khổ tìm ngươi, không phải vì bản thân mình...

Hắn do dự lại nói:

- Có mấy lời vẫn là để gia sư nói mới tốt...

Lâm Nhất quay đầu nhìn về phía Thuần Vu Phong. Vẻ mặt đối phương không giống giả vờ. Hắn hơi bất ngờ hỏi:

- Tại sao hai nhà tiên môn Thiên Uy, Phục Long không còn?

Thuần Vu Phong đáp:

- Thiên Uy môn đã bị Hành Thiên môn ta loại bỏ. Phục Long môn lại thay tên là Cửu Châu môn.

Lâm Nhất trố mắt nhìn một lát, trước mắt không khỏi hiện ra một bóng người mập mạp gian trá kia. Hắn bỗng nhiên nhướng mày, hỏi:

- Môn chủ của Cửu Châu môn có phải là Xuất Vân Tử...

Thuần Vu Phong lắc đầu lại thầm thở phào một cái. Vẫn là sư phụ hắn lo lắng mọi chuyện chu toàn, nếu không chỉ bằng ba tấc lưỡi không nát của mình, sợ rằng lần này phải tốn công vô ích rồi! Thấy vẻ mặt đối phương nghi ngờ, hắn vội nói:

- Theo tin tức ba năm trước đây truyền đến, Cửu Châu môn cũng không có môn chủ. Gia sư từng có ý để cho Lâm đạo hữu ngươi nắm giữ sơn môn, lại bị Xuất Vân Tử thân là đại trưởng lão từ chối...

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, lập tức ngẩng đầu cười ha hả. Phiền muộn tích tụ nhiều năm, một khi được phát tiết, thực sự làm cho lòng người vui sướng! Giả dối đa trí, lại hành sự lưu loát có thừa, đây mới là bản lĩnh của Xuất Vân Tử!

Năm đó, nhóm Cửu Châu đi tới Hành Thiên chịu họa lớn. Hai nhà tiên môn Thiên Uy cùng Phục Long lại giống như cửa ải số kiếp đã định sẵn, khiến người ta canh cánh trong lòng. Bây giờ Thiên Uy không con, đạp bằng Phục Long, tinh vũ mênh mông...

Thuần Vu Phong biết Lâm Nhất cùng Xuất Vân Tử có quan hệ sâu xa, lại không hiểu được nguyên nhân hắn thoải mái! Đổi lại là người bên ngoài không thành môn chủ, nhất định sẽ không vui. Vị này tuyệt đối ngược lại...

- Tại sao Hành Thiên lại căng thẳng cùng hai nhà Mộ Tô, Kháng Kim? Không phải là vì Lâm mỗ...

Trên mặt của Lâm Nhất vẫn cười nhạt, trong hai mắt sáng như ánh sao. Thấy vẻ mặt hắn đặc biệt khác thường, Thuần Vu Phong không rõ ý, vẫn trả lời theo đúng thực tế:

- Hai vị tiền bối Qua Linh Tử cùng Thành Nguyên Tử một lòng muốn nói ra những bảo vật Lâm đạo hữu mang trên người cho ngoài giới biết, gia sư không đồng ý. Ngài ấy nói, Lâm đạo hữu là tu sĩ Hành Thiên, nhưng không đoán được họa phúc, Hành Thiên môn gánh chịu hết, tuyệt đối không cho người ngoài nhúng tay...

Trói buộc một người trẻ tuổi với rắc rối không ngừng cùng Hành Thiên Tiên Vực, Hằng Tử đúng là có lá gan không nhỏ! Lâm Nhất hỏi:

- Tục ngữ có câu, không lợi không dậy sớm nổi! Lệnh sư cam chịu đắc tội ngoài giới là có mưu tính gì...

Thuần Vu Phong mỉm cười, vẻ mặt cũng thoải mái hơn rất nhiều, trả lời:

- Một không màng tới bảo vật trên người ngươi, hai không màng tới xuất thân tính mạng của ngươi, chỉ vì một phần ý tốt, chỉ mong tương lai được chút phúc báo...

Hắn lại phân trần nói:

- Đây là nguyên văn lời nói của gia sư, thật hay giả thì ngày khác hai người gặp mặt sẽ hiểu...

Một phần ý tốt này tới thật kỳ lạ! Tuy nhiên nghĩ tới chuyện trở về, không sợ chút tính toán của Dư Hằng Tử! Lâm Nhất lại hỏi:

- Ngươi đau khổ tìm ta suốt một giám chỉ để truyền lời thôi sao...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.