Vô Tiên

Chương 1919: Chương 1919: Từ trên cao hạ xuống (2)




Vì thi triển Thiên Địa Quyết, một tia khí cơ kỳ lạ trong khí hải cùng với kinh mạch này đã biến mất hầu như không còn. Có kinh nghiệm trước đó, Lâm Nhất không lại lo lắng nữa. Chỉ cần có bồ đoàn của Bách Thảo Kết giúp đỡ, lại thêm tu luyện một lúc, cái gọi là 'Thái Sơ lực' hoặc là 'Thần lực' cuối cùng cũng chậm rãi trở về.

Lâm Nhất thu hồi hồ lô Tử Kim, giơ tay lên sờ về phía hai ấn ký trên mi tâm.

Ma tôn đã tới Hợp Thể viên mãn, Long tôn lại Hợp Thể đại thành. So sánh ra, bản tôn đã tụt lại một bước dài. Ba tôn hợp nhất, tu vi đã đạt Hợp Thể ở mức độ cao nhất, còn mơ hồ có xu thế vượt ra ngoài, thực sự khiến người vui mừng. Tuy nhiên, sau khi thi triển Thiên Địa Quyết, loại cảm nhận cảnh giới như có như không này đã không còn sót lại chút gì, còn không biết trong hai người có huyền ảo gì.

Điều làm cho Lâm Nhất hơi tiếc nuối là, Ma tôn vẫn không tu luyện thành Ngũ Ấn Hợp Nhất trong Thiên Ma ấn. Nếu không, trong giao đấu trước đây cũng có thể thử giết chết La Hận Tử. Cao nhân cảnh giới Phạm Thiên tiên nhân, động thủ liền dùng thần thông lớn, thực sự không tầm thường! Mà lúc đó phát hiện La gia có cao thủ chạy tới, mình không dám khinh thường, chỉ đành phải vội vàng rời đi. Cũng may sau khi có ba tôn hợp thể, trong lòng có thêm vài phần tự tin!

Lâm Nhất đứng dậy, lặng lẽ nhìn về phía tinh không xa xôi. Hắn chậm rãi bay lên, lập tức hóa thành một ánh sáng cầu vồng...

...

Trên núi đá cao trăm trượng có một gian phòng lớn đứng sừng sững. Bậc thang đá trước cửa, thậm chí trên sườn núi bên dưới đều có vô số tu sĩ, vẻ mặt mỗi người đều sốt ruột, còn có người la hét phát tiết ra sự khó chịu trong lòng.

Một nam tử áo bào xanh ở trên thềm đá chờ, không ngừng quay đầu nhìn xung quanh. Hắn có dáng vẻ khoảng hai, ba mươi tuổi, giữ lại chòm râu mờ, tướng mạo tuấn lãng khí vũ bất phàm. Sau một lát, hắn đi ra khỏi đám đông tới trên sườn núi, vẫn đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt buồn vô cớ.

Gương mặt xinh đẹp ngày đó dường như vẫn còn ở trước mắt, người kia đã không thấy bóng dáng! Chẳng qua chỉ lướt qua vai trong chớp mắt lại như ảnh chiếu của dải cầu vồng, vô ý rơi vào trong lòng, cuối cùng khiến người ta khó quên, đáng tiếc cho một lần duyên phận!

- Trận pháp khi nào mới mở ra...

- Chúng ta còn muốn quay về Huệ Thiên, bây giờ đã đợi ba ngày...

- Chờ đợi như vậy thì biết tới khi nào mới kết thúc...

- Bảo quản sự của các ngươi ra nói chuyện...

- Truyền tống trận bị phá hủy? Vậy tìm người tới tu sửa đi...

- Truyền tống trận của Hành Thiên đều đóng hết à? Mẹ nó, thật đúng là xui xẻo...

Xung quanh lại vang lên những tiếng ồn ào, nam tử này bất đắc dĩ lắc đầu, một mình lặng lẽ đi tới bên cạnh chờ đợi, trong lòng vẫn do dự...

...

Giữa không trung, Lâm Nhất lấm lét nhìn trái phải dưới, tiếp tục bay về phía trước. Hắn giấu tu vi, trong tay vẫn cầm một bản địa đồ Thiên Tự, âm thầm nghi ngờ không hiểu.

Sau khi đi tới Thiên Tự Tiên Vực, Lâm Nhất không có ý đi dạo núi xem phong cảnh, càng không có ý dừng lại lâu. Hắn chỉ muốn mượn truyền tống trận ở đây để sớm ngày rời đi, đi tới Huệ Thiên Tiên Vực mà Tống Huyền Tử từng nhắc tới. Chỉ đợi tìm được Tiên Nô, hắn sẽ lập tức quay về Hành Thiên. Nếu trêu chọc La gia, Tiên Vực ở ngoài giới lại thêm biến số khó lường, cẩn thận là hơn!

Chuyện ngoài dự đoán, Lâm Nhất liên tiếp tìm đến hai nơi truyền tống trận, tất cả đều tạm thời đóng mà không rõ nguyên nhân. Dưới sự bất đắc dĩ, hắn lại chạy về chỗ tiếp theo. Trận pháp truyền tống có thể cung cấp qua lại giữa các vì sao đều là của các tiên môn lớn, ở trong Thiên Tự Tiên Vực lớn như vậy cũng không chỉ có ba, năm chỗ.

Hai ngày qua đi, Lâm Nhất đi tới một trấn nhỏ tên là Giáp Sơn. Theo bản địa đồ trên tay, nơi này phải có một truyền tống trận có thể đi tới Huệ Thiên. Trên không trung, hắn ổn định thân hình và cúi đầu quan sát, trên ngọn núi ngoài trấn có một gian nhà đá lọt vào trong mi mắt. Không suy nghĩ nhiều, hắn lắc người lao xuống.

Lâm Nhất còn chưa đứng vững, trước gian nhà đá đã có một đám tu sĩ lọt vào tầm mắt. Trong đó đa số là tu vi Luyện Hư, Hợp Thể, vẫn có mười mấy tiểu bối Hóa Thần. Thấy thế, hắn âm thầm lắc đầu. Tình hình nơi đây tương tự với hai nhà trước. Chẳng lẽ con đường này không thông? Mà thôi! Lại đi hỏi thăm nguyên nhân lại tính sau.

Có người từ trên cao hạ xuống, khó tránh khỏi rước lấy ánh mắt quan tâm. Trong đó nam tử áo bào xanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức giơ tay đỡ trán thầm hô một tiếng may mắn, vội vàng lướt qua đám người...

Lâm Nhất căn bản không để mắt tới đám tu sĩ này, trực tiếp rơi vào trước bậc thang đá. Hắn vừa tính đi tìm tu sĩ trông coi trận pháp để hỏi thăm thì chợt dừng lại xoay người về phía sau. Một bóng người quen thuộc chạy vội tới, trên mặt vừa mừng vừa sợ còn có mấy phần không thể tưởng tượng nổi. Từ phía xa, người đó đã giơ hai tay hô to:

- Lâm đạo hữu! Thật sự là ngươi...

Lâm Nhất không chút hoang mang gập hai tay, nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, trong sự bất ngờ có chút tò mò, trả lời:

- Thuần Vu Phong... Lệnh sư ở đâu?

Hắn hơi nâng cằm lên, nhìn xung quanh, trong ánh mắt có ánh sáng lạnh lẽo chớp động.

Nam tử trẻ tuổi mặc áo bào xanh xông tới này không ngờ là v người quen cũ, Thuần Vu Phong của Hành Thiên môn. Bởi vậy có thể tưởng tượng được, Hành Thiên Tiên Vực vẫn có người còn nhớ tới mình, cũng tìm đến Tiên Vực bên ngoài giới xa xôi! Chỉ có điều, trước khác nay khác, Lâm mỗ còn muốn đi tìm mấy lão già gây phiền phức, đây ngược lại là tự mình đưa tới cửa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.