Vô Tiên

Chương 1918: Chương 1918: Từ trên cao hạ xuống (1)




Ba, năm tinh thể hoang vu cằn cỗi không người, xa gần khác nhau, kích thước không giống như, lẳng lặng ở trong sự tĩnh mịch. Nó còn quay quanh một chủ tinh rất lớn, nhìn không khác với ngôi sao Hành Thiên, phía trên có sông núi ngang dọc, sông lớn biển rộng đầy sức sống!

Đó là Thiên Tự Tiên Vực?

Lâm Nhất ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên. Hắn vừa nhìn về phía bức vẽ trong tay, im lặng suy nghĩ.

Một khi toàn lực, vẫn khó nhọc bước ra được gần nửa bước mà thôi! Lúc này mặc dù rời khỏi Thiên La Tiên Vực như mong muốn, lại bất ngờ đi tới Thiên Tự Tiên Vực. Hai nơi cách nhau xa không biết bao nhiêu lộ trình! Bởi vậy có thể thấy được một chút uy lực của Thiên Địa Quyết!

Giây lát sau, Lâm Nhất nhìn xung quanh. Chỗ này dài chừng vạn dặm, gập ghềnh hoang vắng, chính là một hàn tinh tầm thường mà thôi, có thể dùng để tạm nghỉ nhưng không thể ở lâu. Bước tiếp theo nên đi về đâu...

Lâm Nhất nghĩ đến đây thì không khỏi nhắm hai mắt lại và thở dài một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng mất mát!

Năm đó bị ép rời khỏi Hành Thiên Tiên Vực, một lòng một dạ muốn nâng cao tu vi, chẳng qua là vì kiếm được một mảnh trời thuộc về mình. Sau đó, lại nhận về lão Long cùng Trần Tử, tìm kiếm con đường trường sinh. Còn có, Cửu Châu, Đại Hạ cùng Đại Thương rốt cuộc bị thất lạc đến nơi nào...

Lâm Nhất tự vấn lương tâm, chưa bao giờ từng có lý tưởng hào hùng. Điều hắn muốn rất đơn giản, lại giống như con chim ưng trên thảo nguyên được bay lượn tự do tự tại không bị ràng buộc là đủ rồi!

Tuy nhiên, cho đến ngày nay, dưới chân vẫn vội vàng quẫn bách!

Chuyến này là bị thiên đạo truy đuổi, hay bị thiên đạo trục xuất? Vì sao lại khiến cho lòng người sinh ra sự mờ mịt...

Có lẽ theo cách nói từ lâu của lão Long, chỉ có cường giả chí tôn mới có thể vượt ra ngoài trời xanh. Mình chưa trở nên mạnh mẽ, từng nguy hiểm theo nhau tới, khiến người ta ứng phó không xuể thật mệt mỏi. Giống như không dễ dàng gì tìm thấy Kỳ nhi, lại một có Mộ Vân đi ra...

Đừng quên ta! Đừng quên báo thù! Một câu nói của nữ tử kia trước khi chết, không chỉ làm cho mình đối địch với La gia, do đó còn đoạn tuyệt qua lại cùng Vũ tiên tử! Từ nữ chưởng quỹ tửu quán cùng rượu trắng, lại đến sư muội thuận tiện có được cùng với mối tình thắm thiết sau đó và lấy thân báo đáp, tất cả tới chẳng biết tại sao, khiến trong lòng người ta không thể không đề phòng! cuối cùng lại thế nào? Vẫn khó có thể đề phòng được, đi từng bước ngã vào trong cạm bẫy dịu dàng, có khổ khó nói!

Cho ngươi vạn nhu tình, cho tranh cuộn mà ngươi muốn, cho ngươi Thiên La Cấm để thoát khỏi sự vây khốn còn đích thân dạy dỗ mà ngươi vẫn thờ ơ? Đừng lo, ta sẽ cho ngươi một mạng, không cầu gì khác, rời xa Vũ tiên tử, đừng quên ta...

Khi một nữ tử dùng tính mạng tới bện ra một cạm bẫy dịu dàng, thiên hạ này không người nào có thể chạy trốn!

Khó tiếp nhận nhất là ơn của mỹ nhân! Nhận được quá nhiều thì nhất định không có cách nào hoàn lại, chỉ có thể cõng lấy nợ tình từ trên cao rơi xuống, khó có thể xoay người. Trừ khi giết La Hận Tử, nếu không tâm cảnh sau này sẽ bị vây khốn ở đây, tiên đạo không thể tiếng bước nữa...

Lâm Nhất chậm rãi mở hai mắt ra, nhịn không được mà thở hắt ra một hơi!

Mộ Vân cô nương, Vũ tiên tử kia chính là Kỳ nhi trong lòng Lâm mỗ, thật sự xin lỗi nàng! Đánh La Hận Tử bị thương cũng xem như đền bù thua thiệt của nàng trong chốc lát. Về phần báo thù, tốt hơn vẫn tùy duyên đi!

Chỉ có điều, ngươi tìm đối thủ cường đại khó tưởng tượng như La gia, thật đúng là xem trọng Lâm mỗ rồi! Nàng hành sự nhìn như cẩn thận, chẳng lẽ lại thật sự không hề có sơ hở? Có lẽ nàng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, có lẽ là Lâm mỗ may mắn! Đừng quên, vị trong rượu không phải uống mấy trăm năm không lĩnh hội được! Cái gọi là lấy rượu kết duyên chỉ là quá mức hoàn mỹ, cho nên làm cho lòng người kinh sợ...

Lâm Nhất thu hồi ngọc giản và tháo hồ lô Tử Kim xuống, lặng lẽ nhìn xuất thần.

Bảo bối hồ lô này đã trải qua lão già Bách Thảo ở Cửu Châu chế luyện, bên trong chia ra làm hai, chỗ lớn hơn rất nhiều. Trong đó có cấm chế ngăn cách còn phân biệt nơi chứa các loại rượu ngon. Hắn từng nghĩ sẽ chế luyện lại lần nữa, sau đó vẫn bỏ mặc

Mất đi không có lại, vẫn là giữ lại dáng vẻ lúc trước mới tốt!

Lâm Nhất nâng hồ lô lên uống một hớp, lông mày nhíu lại có vẻ suy ngẫm.

Theo lời Lôi Thiên nói, Kỳ nhi sẽ xuất hiện ở Tử Vi Tiên Cảnh. Mặc dù không biết thời gian và chỗ Tiên cảnh mở ra, Lâm mỗ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt gặp lại lần này.

Ngoài ra, hắn từng nhớ tới tin đồn ở Hành Thiên Tiên Vực, bảo vật Hạo Thiên tháp cùng Tử Vi Tiên Cảnh, tất cả quan hệ truyền thừa Tiên Vực viễn cổ. Mà nếu hai thanh thước ngọc này có duyên cùng Lâm mỗ, với tất cả liên quan đó, sao có thể để cho người khác tranh giành quyền lợi được!

Tử Vi Tiên Cảnh, nhất quyết phải làm!

La gia mạnh mẽ lại như thế nào, Tiên Vực rất nhiều cao nhân thì thế nào, lại chu toàn một lúc, tiếp tục xem cuối cùng là thế nào!

Lâm Nhất lại rót rượu vào miệng, ngẩng đầu ngước nhìn Thiên Tự Tiên Vực xa lạ, trong hai mắt có ánh sáng chớp động.

Theo tinh đồ của Tiên Vực, bên trong giới cùng bên ngoài giới cách nhau quá mức xa xôi, muốn dựa vào tu vi để qua lại cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu Thiên Tự Tiên Vực đang ở trước mắt, vậy không ngại mượn cơ hội tìm truyền tống trận qua lại với Huệ Thiên Tiên Vực gần đây, tìm được Tiên Nô, sau đó lại quay về Hành Thiên...

Ngồi như vậy nửa ngày, Lâm Nhất có tính toán, trong đầu cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, lúc này mới để ý tới động tĩnh trên người.

Trong vòng yêu, hai huynh đệ Thiên Lang lại không cần cướp bóc xung quanh để duy trì tu luyện nữa, vẫn thành thật ở trong đó. Sáu năm trôi qua, hai người dựa vào yêu tinh do Lâm Nhất tặng cho đã tu tới Hợp Thể trung kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.