- Lâm lão đệ, ý của ngươi thế nào?
Trong lúc ba người đấu võ mồm, Lâm Nhất ở một bên cười cười không nói. Nhưng quả thật hắn rất tò mò đối với tình hình cụ thể của Động Thiên cảnh giới. Ngọc Thắng nói rất phải, Động Thiên tam cảnh đã thuộc về đỉnh phong tiên đạo. Tựa như leo lên núi vậy, chỗ càng cao càng khó khăn, leo lên một tấc cũng gian nan muôn trùng. Cuối cùng ra sao, còn chờ ngày sau tự mình đi lĩnh hội.
Lâm Nhất nghe Hạo Độ hỏi như vậy, hiểu rõ dụng ý của đối phương. Nhưng hắn vừa mới đáp lời, bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, sát cơ trong mắt thoáng hiện. Hắn không nhiều lời, khí thế quanh thân ngưng tụ lại, nhấc chân đạp lên lăng không, lạnh lùng bỏ lại một câu:
- Bản tôn gặp nạn! Lâm mỗ đi trước một bước.
- Phốc.
Một bên ám không tựa như ao nước lặng, đột nhiên bị một đạp phá tan tĩnh lặng. Một tầng quang mang xuất hiện bỗng nhiên vặn vẹo, tiếp đó nổi lên gợn sóng. Dị trạng sắp nổi lên, bóng của Lâm Nhất chợt biến mất. Trong nháy mắt, một tia chớp mơ hồ xẹt qua tinh tế xa xôi.
Thấy tình hình này, Ngọc Thắng rất kinh ngạc thất thanh nói:
- Nhấc chân đạp một cái đã bay qua trăm triệu dặm! Độn pháp thần dị như thế, không phải viễn cổ cao nhân không thể làm được a, vậy mà hắn...
Hạo Độ cũng đang nhìn về phương xa mà trố mắt không dứt, vuốt râu thở dài:
- Đó rõ ràng chính là độn pháp viễn cổ, phải đến từ truyền thừa long phạm không thể nghi ngờ! Ha ha! Mới nãy hai người chúng ta còn ở cậy già lên mặt, chẳng qua là càng tăng thêm trò cười mà thôi.
Ngô Dung và Lâm Nhất quen biết nhiều năm nay, sớm đã thấy không quái đối với chuyện này. Hắn lại không nhịn được cất tiếng nói:
- Hai vị không cần dài dòng! Lâm Nhất bản tôn gặp nạn, chúng ta há có thể khoanh tay đứng nhìn, hừ!
Hắn hừ lạnh một tiếng, bóng người đột nhiên phai nhạt, lập tức bay về phương xa không một tiếng động, thế đi cực nhanh, độn pháp đã không thể so sánh nổi so với lúc trước.
Ngọc Thắng thật tinh mắt, chợt nói:
- Đó là Hồn Độn chi pháp, tu vi khá tốt.
Hạo Độ không nói đùa nữa, vội vàng thúc giục:
- Chỗ này cách Huyền Chân tiên cảnh không xa, việc này không nên chậm trễ, toàn lực chạy tới đi.
Hắn phất ống tay áo một cái, đã biến mất tại chỗ không dấu vết. Ngọc Thắng không dám thất lễ, đi sát theo sau.
..
Huyền Chân tiên cảnh, trong sơn cốc.
Lâm Nhất bản tôn huyền không trăm trượng, hai tay bấm pháp quyết, pháp lực không ngừng cuồn cuộn không ngừng đổ xuống. Bốn phía chung quanh nghìn trượng, huyết sát phiên trào, trận trận lôi hỏa. Mặc dù là một phương luyện ngục như thế, nhưng ở trong cấm chế vô hình và được bốn vị Động Thiên cao thủ hợp lực, miễn cưỡng bị vây mà khó có thể thi triển uy lực chân chính. Càng quá mức người, giằng co phía dưới, người cùng thần thông phù hợp hồn nhiên, ngược lại thì tiến cũng không được, lui cũng không thể, khiến cho hắn lâm vào một tình cảnh lưỡng nan!
Hừ! Đây là bày mưu tính kế với Lâm mỗ!
Từ khi Huyền Chân tiên cảnh mới mắt đầu vấn thế, La gia liền dẫn người kinh doanh ở chỗ này. Mấy trăm năm sau, khi tung tích Huyền Chân tháp dần dần rõ ràng, thiên hạ đều biết. Chỉ cần Lâm mỗ nghe tiếng mà đến tất nhiên là trúng kế. Có nghi trận của La Thanh Tử ở phía trước, có cấm chế cường đại khó lường ở phía sau, hơn nữa tứ đại Động Thiên cảnh giới khôi lỗi, mặc kệ chuyến này mình có dẫn tới bao nhiêu cao thủ, một khi lâm vào trùng vây cũng khó tránh khỏi tai kiếp.
Hoàn toàn liên kết như thế, từng bước mai phục, hơn nữa mấy trăm năm trước đã có phòng bị, quả là mưu kế thật sâu! Cho dù vậy, thật nghĩ rằng Lâm mỗ sẽ phải khoanh tay chịu chết hay sao?
Lâm Nhất thầm hừ một tiếng, ấn ký đầu chân mày hơi nhảy lên. Hắn tế ra pháp lực gia trì thần thông lần nữa, chờ đợi đánh một trận cuối cùng.
Cùng lúc đó, ngoài trăm dặm hỗn chiến đã khởi.
Lâm Nhất thân hãm trùng vây, cũng độc đấu với tứ đại cao nhân khiến cho Mạch Khâu không thể nhịn được nữa. Lúc tới với dáng vẻ thành khẩn, lâm trận trước mắt lại nao núng, đạo nghĩa ở đâu, chỗ nào? Hắn gấp gáp đến độ liên tục tỏ ý cùng Hiên Tử ở bên cạnh. Vậy mà vị sư tỷ cẩn thận chững chạc kia vẫn chần chờ chưa quyết định. Hắn không thể nghĩ ngợi nhiều được, quát lên:
- Phàm có ta đảm đương! Đánh rồi nói sau.
Hơn mười đạo kim quang bỗng nhiên bay ra, đánh thẳng tới đám người La gia ở bên ngoài mấy trăm trượng. Mạch Khâu và sư huynh đệ đồng môn đã xuất thủ, Hiên Tử và đám người Lôi Vân Tử vẫn còn đang trù trừ. Đánh rồi nói sau, đánh không lại nói khác! Mà đây chính là bốn vị Động Thiên cảnh cao nhân, không cẩn thận một chút chắc chắn là tử thương vô số a.
La Thanh Tử nhận thấy Lâm Nhất đã khó chạy thoát khỏi vận rủi, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu tử, cho dù ngươi có cơ duyên nghịch thiên, ngặt một nỗi thời vận không đủ! Ngày hôm nay đối phó với ngươi không phải là Hoàng bà bà.
La Thanh Tử nhìn tình hình trong sơn cốc, không quên lưu ý đến động tĩnh sau lưng. Bỗng nhiên phát hiện ra điều gì, thân hình lóe lên một cái, lên như diều gặp gió, thừa cơ phất tay áo tế ra một chuỗi pháp quyết, lại là giơ tay lên một chút, cáu kỉnh quát:
- Hợp lực ngăn địch! Chỉ đợi nhất thời nửa khắc, công lớn sẽ thành đấy.
Một tầng cấm chế quang mang liên tục kéo dựng lên, giây lát đã vắt ngang ở giữa không trung. La gia cùng hơn 200 đệ tử tản ra hai bên, cùng nhau đồng loạt thi triển tu vi.
Mạch Khâu thấy đối phương sớm có phòng bị, không chịu yếu thế mà quát:
- Lôi Thiên chi thế, phá.
Hơn mười lôi thiên chùy tế ra, bỗng nhiên bay nhanh hợp lại, lập tức hóa thành một cự thạch như một ngọn núi nhỏ, mang theo uy thế khiếp người và kim trạch chớp động, lao thẳng tới phía trước ầm ầm.
- Ầm.
Trong tiếng vang nặng nề, cự thạch thanh thế phi phàm chợt ngừng. Khoảnh khắc ấy, một đạo cấm chế mấy ngàn trượng bỗng nhiên thoáng hiện giữa không trung, không chỉ ngăn chặn thế công ác liệt mà còn giống như vách tường vậy, ngăn Mạch Khâu và đám người Lôi Vân Tử ở bên ngoài sơn cốc.
- Hừ! Thiên La cấm La gia ta không thể phá vỡ, bọn ngươi đừng mơ tưởng vượt qua Lôi Trì nửa bước.
La Thanh Tử độc lập trên không trung với khí thế lăng nhiên.
Xa xa bên dưới mấy trăm trượng, hơn 200 tử đệ gia tộc vẫn còn đang thi triển tu vi. Phía trước trăm trượng nữa, một đạo cấm chế chi tường quang mang lập lòe thần dị phi phàm. Hơn nữa lại còn kim sắc cự thạch thế công bị ngăn trở, cùng với Mạch Khâu và đám người Lôi Vân Tử thần sắc kinh ngạc không chịu thôi.
La Thanh Tử nghĩ đại thế đã định, tự nhiên ngầm thở dài. Hắn một tay vuốt râu, một tay vung vẩy ống tay áo, muốn nhìn xuống tình hình trong sơn cốc. Nhưng thời khắc hắn xoay người, lông mi dài hơi bỏ lỏng ra, không kìm nổi ngẩng đầu nhìn lại, lập tức thần sắc kinh ngạc.
Trước đó không hề có dấu hiệu báo trước, vào đúng lúc quan trọng như thế này sao lại đúng dịp như thế.