Giữa không trung, đoàn quang mang kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh, huyết sát xoay chung quanh càng nồng đậm hơn. Phảng phất một đợt huyết nhật tím đen lộ ra tia sáng yêu dị và sát khí vô cùng, chỉ đợi điên cuồng giải phóng sau cùng!
- Rắc.
Một tiếng nổ trầm đục không lớn lắm, thiên địa như khẽ run lên. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, huyết nhật chợt nổ tung giống như chọc một lỗ thủng, rồi giống như vạn trượng đê bao chợt tan rã. Từng đạo liệt diễm điên cuồng gào thét lao tới ra, lôi hỏa nhiều không đếm xuể phá vỡ hư không giáng xuống. Sát khí cuồng loạn đã thành thế mênh mông, cuồn cuộn đi khắp bốn phương.
Trong khoảnh khắc đó, bốn phương trở thành luyện ngục.
Bốn vị lão giả ấy tu vi bất phàm, thủ đoạn thủy chung duy nhất. Chợt thấy thần thông của đối phương với thế không thể đỡ, bốn người vội vàng thôi thúc kiếm quang hợp lực ứng đối.
Lâm Nhất mới bắt đầu tôi luyện thân thể thành tiên, lợi dụng nhất thức Luyện Ngục thần thông uy chấn Tử Vi. Giờ này hắn đã là Tiên Quân cảnh giới, có thể tưởng tượng được uy lực xuất thủ như thế nào!
- Oành.
Trong tiếng sấm sét ì đùng là mấy tiếng tiếng nổ cực lớn đến điếc tai nhức óc. Huyết sát tới, lôi hỏa lao tới, kiếm quang bay lộn ngược trở lại, bốn vị lão giả không địch nổi thế công như sóng to gió lớn, từng người một lui về phía sau. Đến lúc này, một tầng cấm chế vô hình bỗng nhiên ập tới, lập tức pháp lực âm hàn từ bốn phương tám hướng cấm cố mà đến, khiến cho Luyện Ngục triều dâng trở nên dừng lại.
Nhờ chậm một chút, bốn vị lão giả Động Thiên cảnh ngóc đầu trở lại.
Lâm Nhất thấy thế công bị cản trở, đôi lông mày nhíu lại, ngẩng đầu gầm lên:
- Cao nhân phương nào, lăn ra đây.
Trên trời dưới đất cũng không hề có động tĩnh, chỉ có Luyện Ngục nghìn trượng sôi trào. Bốn vị lão giả vô tình lạnh như băng, còn có dãy núi tối đen xa xa vẫn như cũ và tinh không khó lường.
Lâm Nhất khẽ cắn khớp hàm, quanh thân pháp lực tràn đầy ra. Trong lúc nhất thời giằng co, không hề cho hắn cơ hội thở dốc.
..
Tinh không mờ ảo, người đi như cầu vồng.
Lâm Nhất Ma Tôn một mình đi qua tinh không, nửa canh giờ trôi qua, phía trước xuất hiện ba bóng người. Đó là hai vị cao nhân Ngọc Thắng và Hạo Độ, còn có Ngô Dung với gương mặt không phục.
Trong nháy mắt hai bên tới gần nhau. Lâm Nhất từ từ ngừng lại. Ba người kia đứng song song nhau, ý tứ đang đợi.
Ngọc Thắng phiêu phiêu tay áo, tay vịn ngân tu, mặt mỉm cười, hô với tới Lâm Nhất:
- Ha ha! Tuy ngươi không đủ tu vi nhưng độn pháp cực nhanh, đủ để xưng hùng tảng hữu.
Hạo Độ gật gật đầu tán đồng, khen:
- Tuy là độn pháp tầm thường nhưng tu vi nhất khảo giáo. Lâm lão đệ thực sự không kém.
Hắn không tự cho rằng mình lớn tuổi, ở trên đường mượn cơ hội xưng huynh gọi đệ cùng Lâm Nhất, trong cử chỉ lời nói biểu lộ sự hiền hoà khá là thân thiết.
Ngô Dung gật gật đầu tỏ ý với Lâm Nhất, ngược lại dường như hắn có thái độ khinh thường hai vị lão hỏa đồng bạn.
Lâm Nhất đứng vững thân hình bên ngoài ba trượng, thở dài một hơi, toét miệng cười nói:
- Nếu như bàn về tu vi, chẳng qua ta chỉ là một vãn bối. Nhất thời hưng khởi vừa mới so đấu sức của đôi bàn chân, khó tránh khỏi có chút không biết tự lượng sức mình! Ba vị có thể nói là thế ngoại cao nhân, chớ trách tiểu tử vô dáng mới được.
Ngọc Thắng thấy Lâm Nhất khiêm hòa thức thời như thế, tâm tình thật tốt, tận tình cười nói:
- Ha ha! Đợi một thời gian, Lâm lão đệ nhất định kẻ đến sau tiến lên! Ngô huynh, ngươi nghĩ có đúng không?
Hắn nhân cơ hội thân cận cùng Lâm Nhất, vẫn không quên một người khác.
Ngô Dung không cảm kích chút nào, hãy còn trông về phía xa, hừ nói:
- Hừ! Ta chẳng qua là đến sớm một chút, gần như tương đồng cùng Lâm Nhất, không so sánh cùng hai vị cao nhân.
Ngọc Thắng thần tình hơi chựng lại, dở khóc dở cười.
Hạo Độ vội vàng hoà giải, lên tiếng:
- Ngô huynh trải qua kiếp nạn, xem như là người của hai thế giới. Cảnh giới không thể so sánh với trước đây, vẫn còn hợp tình lý.
Hai mươi năm hắn ở Hoành Thiên, được biết Ngô Dung tao ngộ, không khỏi trở nên than thở một phen, giờ này khắc này an ủi một câu cũng là thực lòng thành tâm!
Ngô Dung xoay người lại, nhưng sắc mặt không chút thay đổi, châm chọc:
- Hai vị cẩu thả ăn xổi ở thì thì thôi đi, từ xưa tới nay vẫn còn dừng tại Động Thiên sơ kỳ không tiến thêm chút nào, có gì là lên mặt tự xưng là cao nhân chứ?
Tay hắn vịn thanh râu, có vẻ cô đơn lại nói:
- Nếu năm đó ta cùng với Bình Dịch huynh may mắn thoát khỏi gian nan, sao lại bất kham như hai người các ngươi?
Năm đó bốn đại Tiên Tôn với Bình Dịch dẫn đầu. Đó là một nhân vật khoái ý ân cừu, cực kỳ hào sảng trượng nghĩa, cũng uy danh hiển hách, chỉ tiếc một khi bỏ mình, hàng vạn hàng ngàn hào hùng đã trở thành truyền thuyết xa vời.
Ngọc Thắng lúng túng nhoẻn miệng cười, cảm khái lắc đầu, không nguyện nhắc lại chuyện cũ thương tâm nữa, mượn lời nói ra:
- Động Thiên cảnh giới đã như phong điên vạn trượng, không phải tầm thường. Mỗi một tầng có thể so sánh với khó khăn phàm nhân Trúc cơ. Mà giữa tiểu thành và đại thành Động Thiên sơ kỳ tựa như cách mấy bước, nhưng khác nhau một trời một vực a! Nếu không phải như vậy, vì sao viễn cổ không thiếu cao thủ Động Thiên, mà cường giả trung hậu kỳ lại lác đác không có mấy ai? Bởi vậy có thể thấy được rõ ràng.
- Thôi! Bốn người chúng ta dắt tay nhau mà đi, chẳng phân biệt được trước sau.
Hạo Độ phất tay áo, hợp thời phụ họa một câu. Nếu như lại tiếp tục so đấu độn pháp, thế tất khiến cho Ngô Dung khó chịu cũng xúc động đến ngày xưa không vui. Hắn lại chuyển hướng hỏi sang Lâm Nhất: