Vô Tiên

Chương 2245: Chương 2245: Thành dã bại dã (2)




- Trước khi động thủ, lão hữu không ngại ước lượng một chút. Mạnh yếu cách xa nhau, bọn ngươi hoàn toàn không có phần thắng. Nếu không tin, mời xem.

Hắn tự tay chỉ bên dưới sơn cốc, tiếp lời:

- Bằng vào bản lãnh của Lâm Nhất, ngày hôm nay có thể may mắn đào thoát sao?

Lôi Vân Tử thoáng ngưng thần, ngầm hút một ngụm hàn khí, vẫn không chịu thôi, trừng hai mắt quát lên:

- Dưới trướng Lâm Nhất còn có vô số cao thủ, nếu bọn họ chạy đến đây, thắng bại còn chưa thể biết được a.

Thần sắc và giọng điệu của La Thanh Tử đầy mỉa mai, nói ra:

- Lâm Nhất phân thân tại ngoại, lại khoan thai đến chậm. Lão hữu mong rằng nên sớm hiểu rõ chuyện này, bấy giờ mới không sợ hãi. Ngươi quên rồi hay sao, bị vây trước mắt chính là bản tôn của hắn. Bản tôn bỏ mình, đạo cơ tồn nơi nào? Còn muốn thành tựu Tiên đế, thật si tâm vọng tưởng.

Chuyến này Lâm Nhất không có cao nhân trợ trận, Lôi Vân Tử sớm đoán hoặc có thể đối phương có mưu đồ khác, nên không tiện nghi ngờ. Mà La Thanh Tử dĩ nhiên cũng đã nhìn rõ huyền cơ và đã tính kế trước đó, khiến cho không kìm nổi cả kinh nói:

- Ngươi nhọc lòng mấy trăm năm, chẳng lẽ chỉ vì ngày hôm nay sao?

Hắn liên tục lắc đầu, khó có thể tin, lại nói:

- Ngươi thân trúng hồn cấm, chắc chắn gieo gió gặt bão.

La Thanh Tử sầm mặt lại, hờ hững nói ra:

- Thật không dám giấu giếm, Huyền Chân tiên cảnh mới bắt đầu vấn thế, chính là lúc bày ra bẫy rập. Bất kể Lâm Nhất bản tôn hay là phân thân, hay là hắn Hoành Thiên Tiên vực làm đến nơi đến chốn, cũng khó mà tháo chạy khỏi kiếp nạn này! Về phần hồn cấm? Hừ.

Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hơi ngừng một chút trên áo giáp kim chùy của đám người Mạch Khâu, xoay người cực kỳ ngạo mạn.

Cùng lúc đó, dưới sơn cốc đột nhiên truyền đến một tiếng nổ oành đùng.

Lôi Vân Tử và đám người Hiên Tử, Mạch Khâu sinh lòng cố kỵ, không kịp động thủ, ai cũng vội vàng ngắm nhìn theo tiếng động vừa phát ra.

Trong sơn cốc, cách hố đá không xa, Lâm Nhất đứng huyền không ba trượng, áo choàng tóc bay rối không có gió mà tự động, trong tròng mắt hiện lên huyết quang yêu dị. Bốn phía mấy trong vòng mười trượng còn quấn một 108 đạo kiếm quang màu vàng có thể thấy rõ ràng. Lại đi trăm trượng, còn lại là um tùm kiếm ảnh tầng tầng, vẫn kịch liệt chấn động vặn vẹo như kinh đào nộ lãng, cùng theo nhấc lên phong mang và sát khí ngập trời, tại phiên trào, tập trung bức bách, tàn phá bừa bãi trong điên cuồng. Huyền Thiên Kiếm Trận hơn trăm trượng ra, còn lại là bốn đạo kiếm quang ngân sắc bén nhọn hơn, chậm rãi đi phía trước cũng thoải mái cản trở tê liệt, chỉ cần hoàn toàn nghiền nát đối thủ, thôn phệ, mai táng!

Hai tay Lâm Nhất tế ra pháp quyết, gia trì, kiếm trận còn có thể chống đỡ một lát. Hắn thoáng thở phào, không nhịn được hận hừ một tiếng.

Tục ngữ nói rất hay, sự việc ra khác thường tất có yêu. Khó trách không thấy động tĩnh của Cửu Mục, thì ra đối phương sớm đã kết lưới chờ thôi.

Khắp cả cấm chế nơi này, âm thầm dấu lại trận pháp hoặc mấy người cao thủ đều không phải là việc khó. Vừa gặp Huyền Chân tháp ảnh hiện ra dị tượng khiến người khó mà đề phòng. Mà bốn người kia không ngờ tu vi lại mạnh như thế, thời điểm hiện thân chợt làm khó dễ. May mà mình quyết định tế ra Huyền Thiên Kiếm Trận thật nhanh, bấy giờ mới miễn bị thương nặng cũng đứng vững bước chân tại trong lúc cấp bách, tuy vậy lại bất ngờ lâm vào trùng vây.

Lâm Nhất giương mắt bễ nghễ, ngầm phun một ngụm.

Ngoài nghìn trượng, bốn vị lão giả phân giữ bốn phương, thần sắc đều bị cương ngạnh, khí cơ âm trầm, quanh thân phát ra uy thế và tương đương như Ngô Dung, quả nhiên chính là cao nhân một Động Thiên sơ kỳ.

Nhưng, bốn vị lão giả nhìn như cường đại lại thiếu chút linh động mà tỏ ra đờ đẫn, thật ra thì rất giống Hoa Nô thủ hạ Hoàng bà bà. Nếu như đoán không lầm, ấy rõ ràng chính là khôi lỗi sau luyện chế, hoặc có thể không Động Thiên cao nhân chống đỡ chân chính, nhưng đủ để kinh thế hãi tục!

Tiên nhân khôi lỗi Động Thiên cảnh giới! Thử nghĩ cũng làm người ta khó có thể tin! Mà bốn vị lão giả y như cái xác không hồn ấy, chẳng lẽ chính là ỷ trượng lớn nhất của Cửu Mục?

Tạm thời bỏ qua Cửu Mục không đề cập nữa, La Thanh Tử bụng dạ khó lường mới là ghê tởm nhất! Ngươi năm lần bảy lượt đối địch với Lâm mỗ, Lâm mỗ cũng đã giết vô số môn nhân đệ tử La gia ngươi. Vốn định bỏ qua, ai ngờ ngươi càng làm tình hình trầm trọng thêm.

- Oành, oành, oành, oành.

Đang trong dòng suy tưởng, liên tiếp mấy tiếng nổ cực lớn truyền đến. Bốn đạo kiếm quang màu bạc với thế công kinh người đã lần lượt ép tới gần trăm trượng. Huyền Thiên Kiếm Trận không chịu nổi gánh nặng, lung lay sắp đổ cùng sắp tan rã.

Thấy thế, đồng tử trong mắt Lâm Nhất co rụt lại.

So đấu tu vi, bản thân mình không phải là địch quân của bất kỳ một đối thủ nào. Hơn nữa thân hãm trùng vây, lúc này không dám có mảy may khinh thường!

Lâm Nhất không kịp suy nghĩ nhiều, đạp chân xuống, chỉ đợi thoát khỏi trùng vây, chu toàn như thế nào cũng không tùy ý! Thân hình hắn lóe lên một cái, « Thiên Địa quyết » chưa thành thế, lại bốn đạo kiếm quang lăng không xuống. Khoảnh khắc đó, còn có một tầng cấm chế vô hình mà khó lường từ trên trời giáng xuống. Đột nhiên xuất hiện kiếm quang và cấm chế thật đúng là thiên la địa võng, khiến cho nhất thời không thể nào tránh thoát.

- Trận trượng thật lớn a, sát khí thật là lớn.

Lâm Nhất đang ở nửa đường, đột nhiên chém hai tay áo ra. Một chuỗi pháp quyết quái dị bay tới bốn phương. Trong nháy mắt, hai tay hắn ra sức biến thành trảo chụp một cái. Lực thiên địa ngũ hành trong vòng trăm dặm chợt biến đổi, ám không đột nhiên nứt ra vô số vết nứt, lập tức nổ oành đùng ầm ầm, trước sau tám đạo kiếm quang lập tức vùi lấp trong hư vô.

- Hừ! Cho dù thập diện mai phục lại làm khó dễ được ta.

Lâm Nhất bị ngăn trở thoát thân hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại thì sát tâm đại thịnh. Hắn hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên lại là một chuỗi pháp quyết. Theo một đạo Thái Sơ chi lực tinh thuần rút nhanh chóng xuất ra, đỉnh đầu bỗng nhiên dâng lên một đoàn quang mang chói mắt, cũng nương theo huyết vụ nồng đậm tràn ngập khắp nơi.

Cho tới thời khắc này, Huyền Thiên Kiếm Trận bốn phía ầm ầm tan rã!

Lâm Nhất chỉ ngón tay vào không trung, quát lên:

- Huyết sát là để Luyện Ngục, ma đạo chi hạ không oán hồn. Luyện cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.