- Ta hỏi một lần cuối cùng, bảy ngày trước, đám người giang hồ kia có phải có liên quan tới ngươi hay không?
Túm Dịch Lục tới trước người, mặt Lâm Nhất không chút thay đổi, hỏi.
Phí công chối vài câu, thần sắc Dịch Lục kinh hoảng, ủy khuất nói:
- Ta thực sự không biết tiền bối đang nói cái gì...
Lâm Nhất khẽ gật đầu một cái, nói:
- Đây là do tự ngươi chuốc lấy...
Lời còn chưa dứt, hắn túm lấy cái ót của Dịch Lục, linh lực bỗng nhiên phun ra, chỉ thấy người trong tay đột nhiên khẽ rên một tiếng, liền chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ở ngoài phòng khách, Lâm Nhất vẫn đang đứng thẳng bất động, dưới bàn tay vẫn túm lấy Dịch Lục đang bất tỉnh nhân sự. Chốc lát sau, bàn tay hắn khẽ giơ lên, xích diễm kim long đột nhiên tuôn ra hỏa quang lóa mắt, đốt người đang bị trói buộc thành tro bụi.
Thu hồi xích diễm kim long, thân hình Lâm Nhất khẽ động, biến mất ngay tại chỗ. Không đợi ba tổ tôn Đông Phương gia phục hồi lại tinh thần, trước phòng khách đã có ánh sáng yếu ớt hiện lên, tiếp theo liền có thêm hai bóng người.
- Bịch!
Hai người ăn mặc kiểu hán tử ngã lăn trên đất, gương mặt không biết làm sao, gắt gao siết cương đao còn chưa ra khỏi vỏ, không dám buông tay, có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Lâm Nhất không để ý tới hai người trên đất, xoay người nói với một nhà Đông Phương tiên sinh:
- Đây là hai người giang hồ, chính là người tới cùng với Dịch Lục...
Dịch Lục tuy có tu vi Luyện Khí tầng một nhưng cũng là một tán tu thật. Trong lúc vô tình có được một quyển khẩu quyết không trọn vẹn, thêm nữa thân lại có linh căn, gã thành công Luyện Khí. Hoặc có lẽ là, đây cũng là một chỗ tốt địa linh nhân kiệt!
Dịch Lục tự cho mình là tiên nhân, tự có người tung hô, Đông Phương Sóc chính là một, cũng không cố ý khoe khoang thân thế của mình. Tổ tiên có tiên nhân, như vậy người ta có thể sẽ không như bình thường.
Ban đầu, Dịch Lục không dám thờ ơ với Đông Phương Sóc có tiên nhân đứng phía sau, tận lực kết giao. Sau đó lại có người mộ danh mà đến để cầu được cung phụng vị tiên trưởng này. Được người ta cung phụng như tổ tông, vàng bạc không thiếu, mỹ nữ như mây, khoái ý chẳng qua chỉ là như thế mà thôi! Kết quả là một tu sĩ Luyện Khí liền đi cùng với một đám giang hồ.
Ở một nơi có đông đảo tiên môn như vậy, tu sĩ chân chính sẽ không trà trộn vào giang hồ mà bỏ qua cơ duyên tốt để thành tiên. Cố nhiên, số tiền lớn để chiêu nạp kỳ nhân dị sĩ kia của môn phái giang hồ có hiệu quả quá nhỏ, Dịch Lục liền trở thành thần tiên sống từ trên xuống dưới. Trong chốc lát gã khoái ý vô biên, vô pháp vô thiên.
Tiên môn mờ ảo này đối với Dịch Lục, nghe thấy nhiều hơn là lĩnh hội, hoặc có lẽ là từng nghe thấy nhưng lại chưa từng được lĩnh hội. Nhưng chuyện này không gây trở ngại tới việc gã nghĩ muốn truy cầu tu vi cao hơn, Đông Phương gia từng có tiên nhân liền lần nữa trở thành một nơi tìm vận may. Ai bảo Đông Phương Sóc nói khoác có thiên thư gia truyền chứ! Thiên thư không có chữ, đó là ngọc giản công pháp! Người tu tiên có ai là không biết chứ?
Còn môn phái giang hồ kia sau khi biết được việc này liền muốn được chia một chén súp, vừa thấy Đông Phương tiên sinh trí sĩ về quê liền tập kích bất ngờ trong đêm mưa. Ai ngờ, người đi một đi không trở lại. Thân là chủ mưu phía sau, lại được cung phụng đại lễ nên không thể không tự thân xuất mã, liên tiếp dò xét nhiều ngày, tinh anh giang hồ vẫn không thấy tung tích đâu. Rơi vào đường cùng, gã liền dẫn hai người tới Đông Phương phủ, âm thầm tìm hai ngày không thu hoạch được gì, giờ mới hiện thân bức ép, nhưng lại nhận được kết quả là tìm chết.
Lâm Nhất vẫn luôn ẩn thân ở Đông Phương phủ không xuất hiện, âm thầm nhưng cũng không nhàn rỗi. Hắn lặng lẽ đi ra ngoài một lần, làm như vậy là để hủy thi diệt tích, vẫn là sợ việc này sẽ vạ lây tới một nhà của Đông Phương tiên sinh. Tuy nói nguyên nhân là do Đông Phương Sóc, họa từ miệng mà ra nên mới dẫn tới tặc nhân nhòm ngó, nhưng hắn cũng phát hiện đám người giang hồ kia có sự kỳ quặc. Khi lại một lần nữa trở lại bên bờ vùi lấp thi thể kia, sau khi khám nghiệm, thân phận của đám giang hồ kia ngoài dự đoán của mọi người.
Cứ như vậy, Lâm Nhất liền canh giữ ở trong Đông Phương phủ để đợi. Mặc dù Dịch Lục từng một mình chạy vào điều tra, hắn đều giả vờ như không biết, cho tới hôm nay gã lần nữa hiện thân.
Lòng có so đo, Lâm Nhất không muốn giấu giếm thân phận của mình nữa. Hắn xuất thủ chế trụ Dịch Lục, sau đó nhìn thấy gã không biết hối cải liền mạnh mẽ sưu hồn, biết được tiền căn hậu quả của việc này. Một tu sĩ đi làm hại phàm tục như thế, phải giết! Còn môn phái giang hồ kia, phải chịu sự trừng phạt!
Lấy hai người giang hồ làm chứng rõ ràng, ngọn nguồn chuyện này không còn khó để nói rõ nữa.
Lâm Nhất vung tay lên, sương trắng nhấc ngang, hăn cùng với hai người dưới đất liền biến mất. Ba người Đông Phương gia đang âm thầm cảm thấy kỳ lạ, trong nháy mắt lại thấy trăng sáng như cũ, chỉ có người trẻ tuổi kia đang đứng một mình trước phòng khách.
Sau khi được tôn tử tôn nữ nâng đỡ, Đông Phương tiên sinh run rẩy rời khỏi bàn. Ông ấy nhìn thoáng qua Lâm Nhất, chòm râu run run, vẫn khom người thi lễ, chậm rãi nói:
- Lâm tiên trưởng có thể nói là không khác gì trời cao đất rộng với Đông Phương gia ta! Cái gọi là, đại ân không chỉ nói tạ ơn! Nếu tiên trưởng có yêu cầu gì, lão hủ không dám không theo...
Đông Phương Sóc và Đông Phương Yến cũng cúi người hành lễ, thần sắc của hai người đều khác nhau.
- Không cần đa lễ...
Lâm Nhất đang nói, Đông Phương tiên sinh lại mang theo thần sắc cầu khẩn, nói:
- Đông Phương gia ta thật sự không có thiên thư...
Gương mặt của Đông Phương Sóc xấu hổ, trong con ngươi lại nóng bỏng; Đông Phương Yến lại lặng lẽ nâng khóe mắt lên, xoa tay.