Vô Tiên

Chương 870: Chương 870: Đứng sau đám người (1)




Sau khi mở miệng đe dọa, chợt thấy trong phòng còn có một nam tử áo xanh mặt đang nở nụ cười, không thấy có chút sợ hãi nào, Dịch Lục còn tưởng là mình hoa mắt. Ba người của Đông Phương gia thần sắc khủng hoảng, người này tại sao lại không sợ hãi chứ? Gã trừng mắt, trách mắng:

- Thứ không biết sống chết, ngươi đang châm biếm bần đạo đấy à?

Nhìn thấy Đông Phương tiên sinh đã nói không ra lời, e sợ vị lão tiên sinh này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lâm Nhất chỉ đành đứng dậy, tự tay ra hiệu với ba tổ tôn, cười nói:

- Một chút việc nhỏ mà thôi, tự có ta đối phó.

Nói rồi, hắn nhấc chân ra khỏi phòng khách.

- Ngươi muốn làm gì?

Đã nhận ra một tia không ổn, Dịch Lục lớn tiếng quát hỏi, đã thấy trên tay gã đột nhiên có thêm một tấm bùa. Đông Phương Sóc không biết dụng ý của Lâm Nhất, vội vàng lên tiếng cảnh báo:

- Lâm đạo hữu cẩn thận, người này pháp thuật thông huyền, không thể sơ suất!

Lâm Nhất đi ra khỏi phòng khách liền dừng bước, thuận tay ném đi, bốn tia sáng rơi vào trong bóng đêm không thấy bóng dáng nữa. Không đợi đối phương có hành động gì, hắn lại bấm thủ quyết, chỉ thấy tia sáng bỗng nhiên lóe lên, chỉ một thoáng liền bao phủ cả phòng khách cùng gần phân nửa sân rộng.

- Ngươi là...?

Tiếng nói của Dịch Lục run lên, sớm đã không còn sự oai phong lẫm liệt mới vừa rồi nữa. Lúc này mặt gã đã như màu đất, mồ hôi rơi như mưa.

Lâm Nhất khoanh hai tay, nụ cười tắt trên mặt, lạnh giọng nói:

- Ngươi chẳng qua chỉ có tu vi Luyện Khí tầng một mà dám đi làm xằng làm bậy, còn tự xưng là thiên uy hiển lộ, thực sự là không ra gì!

- Ngươi chẳng qua là một người phàm mà thôi...

Dịch Lục lại quan sát Lâm Nhất tỉ mỉ một lượt, lòng mang may mắn hỏi.

- Ta đương nhiên là một người phàm! Chỉ có điều...

Lâm Nhất ngưng lời lại, khí thế quanh thân tràn ra, trong giây lát có hơi lạnh thấu xương tỏa ra bốn phía, Dịch Lục đứng mũi chịu sào khó mà chống đỡ được, đã bịch một tiếng, ngã xuống đất, la thất thanh:

- Ngươi là...!

Uy thế của tu sĩ Trúc Cơ há là thứ mà một tu sĩ Luyện Khí bình thường có thể chịu đựng được. Dịch Lục tu vi Luyện Khí tầng một này xác thực là hơi đáng thương chút, gã thở dốc cũng không được, tâm can kinh hoàng, chỉ sợ là sau một khắc sẽ bị uy thế mạnh mẽ này nuốt chửng mất.

Nhìn tình hình trước mắt nghịch chuyển kịch liệt như vậy, cảm nhận được khí thế phi phàm phô thiên cái địa mà đến, ba tổ tôn hồi hộp nhưng ngạc nhiên không nói. Hiển nhiên, so với Dịch Lục tiên trưởng kia, Lâm công tử chính là nhân vật mạnh mẽ hơn. Người thanh niên này không chỉ có võ công siêu tuyệt, hắn còn có pháp thuật trong người?

Thoáng thu liễm khí thế trên người lại, Lâm Nhất nói tiếp:

- Chỉ có điều, ta cũng có thể giết ngươi!

- Tiền bối tha mạng!

Dịch Lục cái gì cũng biết, chỉ lo đập đầu trên mặt đất cầu xin tha thứ. Chuyện gã không hiểu là, Đông Phương gia từ khi nào lại có cao thủ tiền bối tọa trấn, sớm biết như vậy, sao phải khổ sở nghìn dặm xa xôi tìm tới, đây không phải là muốn chết hay sao!

Lâm Nhất nhìn Dịch Lục trên mặt đất, hỏi:

- Vì sao ngươi xui khiến đám người giang hồ tới mưu hại một nhà lão tiên sinh?

Nghe vậy, Dịch Lục sợ run lên, con ngươi đảo một vòng, ủy khuất nói:

- Oan cho ta quá! Ta có thân phận bậc nào chứ, sao lại có thể pha trộn với đám người phàm giang hồ đó được!

Ba tổ tôn Đông Phương gia nhìn nhau, lẽ nào tất cả chuyện trong đêm mưa có liên quan tới người này?

Lâm Nhất nhẹ nhàng nhíu chân mày lại, đưa tay chộp một cái, xích diễm kim long từ cánh tay thoát ra, trong kim quang chớp động thoáng chốc đã trói chặt người trên mặt đất lại. Không đợi gã kinh hô cầu xin tha thứ, hắn điểm ngón tay một cái, hai chân của Dịch Lục đã cách mặt đất chậm rãi bay tới gần.

Sau khi vào Trúc Cơ, Kim Long thủ của Lâm Nhất thu phóng như thường, so với trước đây thì linh động hơn nhiều. Lúc này xích diễm kim long chẳng qua chỉ dài hơn trượng, trông rất sống động, nghiễm nhiên như chân long tái hiện. Tất cả chuyện thần dị như vậy phơi bày trước mắt làm ba tổ tôn Đông Phương gia càng kinh hãi hơn, không ngờ lại được mở rộng tầm mắt. Đông Phương Sóc càng dị thường xúc động, ánh mắt nhìn Lâm Nhất đều là sự kinh ngạc và sùng kính. Đúng là chân nhân bất lộ tướng! Không phải, đây là tiên nhân giấu giếm lẫn nhau! Trong lòng gã sinh ra một suy nghĩ mãnh liệt, lại cố kỵ tình hình trước mắt nên chỉ đành cố nhẫn nại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.