Vô Tiên

Chương 869: Chương 869: Khách tới dưới ánh trăng (2)




Rất tùy ý chen vào một câu, Lâm Nhất giơ chén rượu lên, ra hiệu cho Đông Phương Sóc rồi tự mình uống một hơi cạn sạch.

- Hắn thì là tiên nhân cái gì? Một mình tiêu dao rồi làm khổ người nhà, tiên nhân như vậy không cần cũng được...

Trong giọng nói của Đông Phương tiên sinh đều là oán khí làm Lâm Nhất hơi ngạc nhiên. Nhìn dáng vẻ của huynh muội Đông Phương Sóc đều là giữ kín như bưng, hắn lại càng thêm tò mò với chuyện này.

Tự biết đã nói lỡ lời, tay Đông Phương tiên sinh cầm lấy râu dài trừng mắt nhìn Lâm Nhất, trong mắt là thần sắc hoài nghi. Còn đối phương cũng nhíu mày nhìn ông ấy, nhếch khóe miệng lên, nhàn nhạt cười. Trong lòng ông ấy ngẩn ra, sắp sửa đặt câu hỏi thì trong viện đột nhiên vang lên một giọng nói xa lạ.

- Tiên nhân có gì mà không tốt? Có vân có hạc làm bạn, có thể tiêu dao giữa thiên địa, chẳng phải rất tốt đẹp sao?

Lúc này chính là giữa mùa thu, ánh trăng như tắm, bốn phía trong viện sáng trưng, có thể thấy rõ ràng một bóng người đang chậm rãi đi tới. Đông Phương tiên sinh cùng Đông Phương Yến không ngừng kinh ngạc, còn Đông Phương Sóc đứng thẳng dậy, thất thanh nói:

- Đây không phải là Dịch tiên trưởng sao?

Trước bàn rượu chỉ có Lâm Nhất là thần sắc không thay đổi, ở một bên vuốt vuốt chén rượu trong tay, mang theo nụ cười thản nhiên yên lặng đánh giá người tới.

Hạ nhân của Đông Phương phủ không nhiều lắm, sau khi tỳ nữ lên thêm rượu và thức ăn thì liền lui đi. Cố nhiên, nơi đây, lúc này chỉ có bốn người cạnh bàn rượu cùng bóng người không hiểu từ đâu xuất hiện này nhìn nhau.

Người tới đi tới trước phòng khách thì dừng bước, đây là một nam tử mặc đạo bào, dáng vẻ ba, bốn mươi tuổi, râu ngắn mắt nhỏ, da mặt trắng nõn mà non mịn, có vẻ khí độ bất phàm.

- Ồ! Quả thật là tiên trưởng đại giá quang lâm...

Đông Phương Sóc kinh hô lên một câu, rồi lập tức khó hiểu hỏi:

- Tại sao tiên trưởng lại tới đây?

Đông Phương tiên sinh nhìn thấy tôn nhi thất thố như vậy, không khỏi lạnh mặt không vui, chậm rãi đứng dậy, chắp tay nói:

- Lão phu Đông Phương Vân Chi, xin hỏi, vị đạo trưởng này không mời mà tới là có ý gì?

Người đến vuốt râu ngắn, rất tùy ý quan sát chung quanh một cái, ngược lại cười ha ha, nói:

- Bần đạo Dịch Lục, bái kiến vị lão tiên sinh này. Nghe nói quý phủ có công pháp tiên gia di truyền lại, cố tình tới đây muốn nhờ, chỉ vì chuyện này mà thôi.

- Hừ!

Vung ống tay áo, Đông Phương tiên sinh ngồi xuống, sắc mặt cũng trầm xuống, thân thể đĩnh trực, lên tiếng trách mắng:

- Thực sự là sai lầm! Quý phủ ta không có công pháp tiên gia, mời vị đạo trưởng này rời đi. Không tiễn!

Có câu nói, cư di khí, dưỡng di thể*. Đông Phương tiên sinh làm quan lâu ngày, mặc dù là người dân thường, quanh thân tự có khí thế riêng. Ông ấy là đang lạnh giọng từ chối khách, làm thần sắc người tới cứng đờ, lạnh mặt tức giận.

*Địa vị, hoàn cảnh thay đổi khí chất

- Đông Phương Sóc, ta đã tin lời của ngươi. Ngươi cũng không thể để cho ta tay không trở về đấy chứ?

Tên trung niên tên là Dịch Lục này lúc đang nói chuyện, sắc mặt liền lạnh xuống.

- Hả...?

Đông Phương Sóc đứng lặng tại chỗ, lập tức hiểu ra, khoát tay lia lịa nói:

- Lúc đó chẳng qua là lời nói đùa mà thôi, tại sao tiên trưởng lại coi là thật? Niệm tình tổ phụ ta tuổi già người yếu, lúc này không tiện tiếp khách. Ngày khác tại hạ sẽ đăng môn bồi tội, cũng xin tiên trưởng đại nhân đại lượng...

- Trêu chọc bần đạo, giống như mạo phạm thiên uy vậy!

Dịch Lục cười lạnh một tiếng, thong thả bước vài bước trong phòng khách, lắc đầu than thở:

- Theo ta điều tra cẩn thận biết được, tổ tiên của Đông Phương gia ngươi thật sự có người tu tiên. Cố nhiên, hôm nay ta sẽ không tay không mà quay về.

Xoay người lại, Dịch Lục hừ một tiếng với Đông Phương Sóc, đe dọa:

- Là ngươi ngoan ngoãn hai tay dâng công pháp lên, hay là ta động thủ đào sâu ba thước đây?

- Sao tiên trưởng lại có thể làm như vậy được...

Đông Phương Sóc khiếp sợ không ngừng, đây còn là tiên trưởng siêu phàm thoát tục kia sao? Đây là đồng đạo từng nâng cốc ngôn hoan cùng mình sao? Lúc này, vì sao gã lại vì một người mình không quá quen mà hối hận, cũng sinh ra sự sợ hãi trong lòng như này? Từng biết được thần thông của đối phương, đó là thủ đoạn của tiên gia!

- Thật là dông dài!

Có lẽ là không còn đủ kiên nhẫn nữa, Dịch Lục lại cong tay bắn ra một viên hỏa cầu, bay thẳng tới một cây nhỏ trong sân. Bùm một tiếng nhẹ nổ vang, cây nhỏ cao cỡ một người thoáng một cái đã bị đốt thành tro tàn. Rất đắc ý vỗ tay một cái, gã nhìn về phía ba tổ tôn đang sợ hãi, cười lạnh nói:

- Đừng có rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt! Thiên uy hiển lộ, ai dám không nghe theo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.