Ở cuối mảnh phế tích, một đám tu sĩ số lượng không ít đứng tụm ba tụm bảy. Phía trước chính là một dải đất bằng rộng lớn, trống rỗng đến quỷ dị. Mà cách đây chừng mấy trăm dặm, dưới cái chiếu rọi gay gắt của ánh mặt trời, một tòa bạch ngọc cự tháp cao ngất vẫn nguy nga, trang nghiêm sừng sững đứng ở nơi đó.
Ở trong hàng ngũ của Lôi gia, Lôi Thiên vội vàng nói chuyện với đám người Lôi Vân Tử và Lôi Phương Tử. Y và Bình Thuyên dẫn theo đám đệ tử chạy đến Tử Vi cảnh, đương nhiên muốn bẩm báo với trưởng bối các nhà một phen.
Thương Linh Tử thì né tránh chỗ đông người, một mình ngây ngốc ngồi ở một góc hết nhìn đông đến nhìn tây. Trên mặt gã luôn treo một nụ cười, nhưng lại không thấy được sự vui vẻ, trái lại còn là bộ dạng bồn chồn không yên.
Rốt cuộc đột phá gông cùm hợp thể một bước thăng tiên, có thể nói là tâm nguyện mấy nghìn năm xem như đã được đền đáp. Lôi gia giữ chữ tín, làm đúng với những gì đã đồng ý. Mà bản thân gã lại rất thức thời, biết tiến biết lùi mới có cơ duyên từ trên trời rơi xuống. Chẳng lẽ không đúng sao? Nhưng nếu đã vậy, thì tại sao tiền bối Lôi gia và rất nhiều cao thủ lại xem gã như người ngoài?
Thân là tu sĩ Giới Nội, Mộ Tô Tiên vực mới là chỗ ở của gã.
Vốn định sau khi trở thành Tiên Nhân, thì chuyện nhất thống Giới Nội chỉ là thuận lý thành chương. Mặc dù, tất cả các nhà Tiên vực đều đã từng có ân oán, nhưng sẽ có ai dám ngỗ nghịch ra tay chứ? Hiện tại, lại xuất hiện nhiều thêm một biến số là Lâm Nhất, tất cả mọi thứ đều rối loạn. Còn cả chỗ dựa Lôi gia đã mất nữa, ngày sau, gã làm sao mà đặt chân trong Giới Nội đây?
Nhưng mà, rời khỏi Tẩy Tiên trì đã hơn hai mươi ngày, ngay cả mấy trăm Yêu tu kia đều đã lần lượt chạy đến đây. Nhưng Lâm Nhất vẫn không thấy bóng dáng đâu. Mà ngoài con đường này ra, cũng không còn lối nào có thể tiến vào Tử Vi cảnh, hắn là gặp biến hay là bị tập kích, hoặc là chết?
Thương Linh Tử duỗi tay vân vê chòm râu của mình, nhịn không được mà âm thầm thấy may mắn. Vận khí của người so với người, dù sao vẫn luôn có sự khác biệt đấy. Nếu nói Lâm Nhất là đã xuống mồ thì không biết chừng, ngày sau gã sẽ có cơ hội bừng sáng.
Đương nhiên trong lúc này, nụ cười trên mặt Thương Linh Tử cũng đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều. Gã nhìn chân mình một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Theo ghi chép thì trong vòng mấy trăm dặm chung quanh cự tháp kia đều là tử địa tuyệt cảnh. Vậy nên, một đám tiền bối Lôi gia vừa nhìn đã khiếp sợ, mà đám cao thủ bình thường lại càng không dám tiến lên trước nửa bước. Cho nên, đệ tử của tất cả các nhà phần lớn đều chuyển hướng tìm kiếm trong đám phế tích. Tiên cảnh di chỉ rất nhiều, những thứ có thể thu thập được đương nhiên không ít.
“Mình nên tiếp tục xem xét tình hình hay là nên quay đầu...”
Ở cách đó hơn mười trượng, mấy người của Lôi gia vẫn đang đứng một chỗ nói chuyện. Người đàn ông trung niên râu đỏ mày đỏ chính là gia chủ Lôi gia – Lôi Vân Tử. Mà lão giả gầy gò đứng sánh vai với ông ta chính là Lôi Phương Tử. Hai vị lão giả khác đều là trưởng lão Lôi Gia. Mà người thanh niên trẻ tuổi áo trắng chính là Lôi Thiên.
Sau khi nghe được tin tức từ chỗ Lôi Thiên, Lôi Vân Tử dần dần thu hồi ánh mắt, trầm giọng hỏi:
- Lâm Nhất và Vũ Tiên tử đều không rõ tung tích sao? Là do đám Yêu Tu kia gây nên hay là có nguyên do khác?
Nhất cử nhất động của hắn đều mang theo khí thế kinh người.
Lôi Phương Tử ở bên cạnh chợt chen lời nói:
- Cũng chưa nhắc đến Lâm Nhất, nhưng nếu như Vũ tiên tử có biến, thì chắc chắn là Đức Thiên Hoa gia sẽ phải nhận cơn giận lôi đình của Cửu Mục...
Lôi Vân Tử cũng lập tức nói:
- Lôi trưởng lão cho rằng, sau lưng Yêu tộc thật sự là Đức Thiên Hoa gia?
Lôi Phương Tử vuốt râu mỉm cười, lập tức lắc đầu không lên tiếng.
Lúc này, Lôi Thiên mới nhân cơ hội chắp tay với mấy vị trưởng lão, rồi nhìn Lôi Vân Tử nói:
- Yêu tu lần lượt có hơn năm trăm người, đều đã tiến vào trong Tử vi cảnh. Hài nhi đã ra lệnh cho đệ tử trong tộc trước đi tìm hiểu thì biết được, Lâm Nhất và Vũ tiên tử đã từng giao tranh với đối phương ở khu vực Táng tinh. Sau đó thì cả hai người bọn hắn và một vị Yêu Vương cùng rơi xuống hư không, sống chết không rõ...
Nói đến đây thì y dừng lại một chút, mang theo chút lo lắng, nói tiếp:
- Yêu tộc càng ngày càng hung hăng, ngang ngược, vả lại Vũ tiên tử đang gặp phải nguy hiểm, không bằng chúng ta báo lại chuyện này cho vị tiền bối Cửu Mục kia hoặc là La gia...
- Ha ha!
Lôi Vân Tử chợt bật cười, không cho là đúng mà phất phất tay, nói:
- Yêu tộc thế thành đơn giản là do có người đứng sau giật dây. Mà thú tính khó thành, chỉ sợ có người muốn biến khéo thành vụng, chúng ta vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nói rồi, ông ta quay người nhìn về phía xa, sau đó lại nói tiếp:
- Về phần Cửu Mục và La Gia đều không rảnh để chú ý đến hắn, há lại quan tâm đến tung tích của một Vũ tiên tử! Ngươi đừng có tự mình đa tình...
Sau khi vô tình hay cố ý nói một lời xé toạc tâm tư của Lôi Thiên. Trong lòng ông ta tự hỏi: “Lâm Nhất kia chẳng lẽ là một người vô duyên?”
Lôi Thiên lúng túng lắc đầu, sau đó lại giương mắt nhìn về phía xa. Y vừa mới đặt chân đến Tử Vi cảnh, còn chưa kịp chú ý đến tình hình chung quanh.
Bên phía tay trái chừng mười dặm, một hai chục cao thủ tiền bối Thiên Uy và Thiên Khôi tụ tập lại một chũ. Phía xa hơn một chút, chính là bóng người của hai nhà Tuệ Thiên và Thiên Tự. Bên phía tay phải chừng trăm dặm theo thứ tự chính là La gia, Hoa gia, còn có mấy trăm yêu tu đứng tụ tập lại thành đàn. Mà bất kể là ai thì cũng đều có ý định tiến lên trước, để tiếp cận tòa ngọc tháp cực đại kia.
Nhưng mà, phía trên ngọc tháp vạn trượng đã có một người đến trước đang chập chững leo tháp, cũng đã leo được nửa đường rồi. Dưới cái chiếu rọi rực rỡ gay gắt của ánh mặt trời, mọi thứ như đều bị bao trùm, nếu như không ngưng thần nhìn thật cẩn thận thì khó mà phát hiện ra.
Lôi Thiên kinh ngạc nói:
- Cấm chế nơi này khó có thể vượt qua, nhưng lại không thể ngăn cản được cao nhân Cửu Mục! Xem ra chúng ta vô duyên với bảo vật trên Tử Vi tháp rồi...
Y còn chưa nói xong câu thì Lôi Phương Tử đã mỉm cười trấn án:
- Cũng chưa hẳn là vậy....
Phương Lôi Tử chính là thúc bá trưởng bối, Lôi Thiên nào dám lãnh đạm, y vội vàng đưa mắt nhìn đối phương, chậm rãi chờ đợi. Về bí mật liên quan đến Tử Vi tiên cảnh, y có biết rõ được vài chuyện. Nhưng mà về Cửu Mục Tiên vực thì y lại hoàn toàn mờ mịt.
- Ở trong phạm vi ngàn dặm quanh đây, nhìn thì bằng phẳng rộng rãi, nhưng lại giăng đầy cấm chế, hung hiểm khó lường. Ít có người có thể dễ dàng xuyên qua được. Cho đến hiện tại, bảy nhà Giới Ngoại chúng ta không một người nào dám leo lên Tử Vi tháp nửa bước. Mà cao nhân Cửu Mục là đến từ viễn cổ, thông hiểu Tiên gia cấm pháp cũng là chuyện bình thường, nhưng mà...
Giọng điệu của Lôi Phương Tử đột nhiên thay đổi, ông tay nói tiếp:
- Tục truyền, trên tòa cự tháp kia còn có một tòa Tử Vi tháp thật sự khác. Tiên Đế còn dùng tám tòa bảo tháp khác để trấn định thiên địa, nhưng không hiểu sao, bên trong lại có hai tòa bảo tháp có uy lực khác lạ, khiến cho Tiên vực bất ổn...