- Nô Nhi còn có tộc nhân của mình, cũng có sư phụ của mình! Mà sau khi cùng nhau rơi vào Quỷ Linh vực của Luân Hồi tháp, nàng đã theo ta rời đi...
Vũ Tử có chút ngoài ý muốn lẩm bẩm:
- Luân Hồi tháp? Trong điển tịch từng ghi chép lại, sau khi đi qua Luân Hồi tháp ra ngoài, sẽ có thể nhớ lại kiếp trước! Mà không phải có tu vi Tiên Tôn thì khó mà đi vào được, hơn nữa nơi đó cũng sớm đã không rõ tung tích...
Cảm xúc của nàng chợt phập phòng, kế đó chợt hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ Tiên Nô đã đi qua Luân Hồi tháp để nhớ ra chuyện kiếp trước? Nếu thật sự là như vậy thì tại sao hai người các ngươi lại không quen biết nhau?
- Nô Nhi như thế nào, không một ai biết được. Hoặc có thể là nàng đã xem ta là một người khác, cả hai nên nhận nhau như thế nào đây?
Lâm Nhất cũng không trả lời câu hỏi của nàng, trái lại còn hỏi vặn lại một câu không ai hiểu thấu được.
Vũ Tử chỉ cảm thấy trước mắt chợt xuất hiện một tầng mây mù, nhất thời mông lung không rõ phương hướng. Nàng lại nhìn dáng người bên cạnh mình một chút, sau đó lại nhìn về phía xa, nói nhỏ:
- Nếu như ngươi có chuyện gì, không ngại cứ nói thẳng...
- Thuận miệng nói ra thôi, không cần để bụng! Ha ha!
Lâm Nhất cười khổ một tiếng. Lời nên nói hắn đã nói hết rồi. Lời không nên nói hắn cũng đã nói rồi. Việc đã đến nước này, có nói thêm gì nữa cũng vô ích. Mà đã có huyết mạch tinh hồn ở đây, ngày sau muốn nhờ vào Luân Hồi tháp thì cũng là phí công, có khóc cũng không làm được gì. Sau khi được phép bộc lộ cảm xúc, hắn liền ung dung thở dài một hơi:
- Duyên ở kiếp trước với kiếp này, sống chết đã đứt rồi...
- Có người...
Vũ Tử còn chưa kịp để tâm đến lời nói của Lâm Nhất thì đột nhiên đưa tay lên chỉ về phía bên trái. Men theo rìa tinh hải cách chỗ này chừng trăm dặm, có một dáng người đang thoắt ẩn thoát hiện dưới sự chiếu rọi của tinh quang.
- Từ! Phía xa xa còn có hai người khác...
Lâm Nhất lên tiếng, có chút buồn bã, ỉu xìu! Hắn cũng không nhìn về phía Vũ Tử chỉ, mà vẫn nhìn về phía trước, như có điều suy nghĩ. Mới vừa rồi hắn đã phát hiện ra, nhưng cũng không để trong lòng. Trốn ở nơi đó chính là Kim Thánh và hai tên Yêu Nhân khác! Bọn chúng là cảm thấy ngỡ ngàng trước Tinh Hải kỳ quan, nên cả đám đều lưỡng lự dừng chân, không dám tiến lên.
Trong lúc Lâm Nhất không bày tỏ cảm xúc gì, hắn đã thu hết mọi tình hình vào trong mắt. Chỉ là tu vi của hắn tăng lên chưa lâu, tại sao thần thức lại mạnh mẽ đến vậy? Vũ Tử vẫn còn có điều muốn nói, nhưng ánh mắt của nàng chợt lóe lên, vội vàng xóa bỏ đi ý nghĩ trong đầu. Bộ dạng của đối phương rất nghiêm túc, khí thế cũng khác hẳn, giống như đã hoàn toàn dung nhập vào bóng đêm...
Lúc này, tâm tư của Lâm Nhất đều đặt vào trong màn hào quang kia!
Hư không đen kịt vô biên, nơi này không phải là hỗn độn thì là gì? Hào quang đen trắng kia giống như âm dương mới sinh ra. Trong lúc nó xoay tròn, khiến cho mọi thứ cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại, còn có sinh cơ nảy mầm. Mà những tinh quang vờn quanh và những cự thạch hình trứng kia không phải là bộ dạng lúc thiên địa mới khai sơ hay sao?
Mà thiên địa vạn vật hóa ngũ hành, phân làm âm dương đều quy về hồn nhất. Bởi vậy, diễn hóa chi đạo là tại bản nguyên...
Tâm chợt có cảm ứng, Lâm Nhất đột nhiên nhớ đến một nội dung quan trọng trong “Ngũ Hành chính nguyên”. Khổ tu mấy trăm năm mà không được, trong lúc mờ mịt lại bỗng nhiên ngộ ra..
Không biết đi qua bao lâu, lúc này chợt Lâm Nhất nâng hai tay lên. Trong trạng thái ngộ đạo, hai tay của hắn liên tục đánh ra những thủ quyết quỷ dị, thoạt nhìn thì có chút rối loạn. Trong đó không chỉ có Thiên Ma ấn, lôi pháp, Thiên La cấm, Huyền Thiên kiếm pháp và Minh hỏa bí quyết, mà còn có Thăng Long quyết và ba phần pháp quyết khác.
Sau một hồi, ba đạo ấn ký ở giữa mi tâm Lâm Nhất hơi lóe lên, khí thế quanh thân hắn cũng dần trở nên đại thịnh. Lúc hư không chung quanh mãnh liệt trầm xuống, hắn đột nhiên duỗi cánh tay phải chỉ về phía trước một cái. Kế đó, chỉ trong nháy mắt, một mảnh mây mù huyết sắc đã lập tức tràn ngập trong phạm vi trăm trượng, rồi bành trướng đến ngàn trượng, dần dần lan tỏa đến mười dặm vẫn chưa ngừng lại...
Cùng lúc đó, huyết vụ quét qua dường như đã làm cả phiến thiên địa bị đè nén. Lưu tinh ở nơi này sau một hồi trì trệ bỗng nhiên trở nên rối loạn hơn. Cũng chỉ sau một suy nghĩ, mảnh tinh hải xoay tròn kia cũng trở nên điên cuồng hơn rất nhiều....
Vũ Tử một mực đứng ở nơi đó, lẳng lặng suy tư và chờ đợi. Chợt thấy Lâm Nhất tế ra một màn huyết vụ thì không khỏi kinh ngạc. Hắn một mình trầm mặc suốt hai canh giờ, vậy mà lại là để cảm ngộ tiên pháp thần thông. Sau đó, chỉ tùy tiện vung tay thôi tại sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Chỉ trong nháy mắt, Tinh hỏa xoay vòng dị thường kéo theo uy thế bức bách cường đại mà đến. Hơn nữa còn có sát cơ lăng lệ ác liệt đột nhiên hàng lâm, làm cho người ta không biết tại sao lại đột nhiên sinh ra cảm giác muốn chết. Cuối cùng thì đây là loại tiên pháp gì, không phải là muốn hủy thiên diệt địa sao...
Vũ Tử chỉ cảm thấy hàn khí bủa vây, không nhịn được mà khẽ nhíu mày, sau đó thìn liên tục lùi lại phía sau. Chỉ là một màn trước mắt lại khiến cho nàng không nhịn được mà thốt lên:
- Yêu Vương kia tại sao lại tìm đường chết...
Ở cách đó hơn trăm dặm, Kim Thánh vậy mà lại lao mình vào trong vòng xoáy Tinh hải. Cả người gã điên cuồng xoay tròn giữa vòng hào quang. Chỉ nháy mắt sau, cả người liền biến mất không thấy đâu nữa. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì chính là tự tìm đường chết. Bằng không thì tại sao gã lại làm như vậy...
Vũ Tử vừa mới lên tiếng, sự náo động điên cuồng khiến người ta thấp thỏm lo âu đột nhiên biến mất. Sát cơ quanh thân Lâm Nhất đã tản đi, khí thế của hoàn toàn thu liễm. Trăm dặm quanh đây, huyết vụ cũng đã tiêu tán hết. Vòng xoáy tinh hải dần dần trở lại quỹ đạo vốn có, mà một màn vừa rồi thì lại giống như một trận ảo giác.
- Kim Thánh cũng không phải tự tìm đường chết, mà là đang chạy trốn! Hai người khác cũng là trong cái rủi gặp được cái may...
Lâm Nhất quay người lại, huyết quang trong mắt mờ dần đi, hắn nhướng nhướng mày, trên miệng treo một nụ cười thản nhiên, trong lòng thầm nghĩ: “Mới vừa rồi thi triển ra, cũng thưa thuận tay lắm, nhưng uy lực lại có vài phần đậm đà, xem ra thần thông thần công rồi?”
Vũ Tử thấy Lâm Nhất không có gì bất thường mới âm thầm yên tâm hơn. Sau đó mới từ bên ngoài hơn mười trượng chạy đến, ngạc nhiên nói:
- Ngươi nói là trong tuyệt cảnh có thể tìm đường sống...
- Cái gọi là tuyệt cảnh tuy có hung hiểm, nhưng nó chẳng qua cũng chỉ là hư không ảo giác mà thôi. Ở bên trong vòng xoáy kia chính là cấm chế của khu vực táng tinh. Nói không chừng thật sự có đường ra, không thử thì không biết được, tốt nhất vẫn nên thử một lần. Như thế nào?
Tâm tình của Lâm Nhất trở nên rất tốt, hắn khôi phục lại dáng vẻ tiêu sái tự tại ngày xưa.
Vũ Tử thoáng do dự một chút, rồi cũng nhẹ nhàng “ừ” một tiếng. Lâm Nhất nhoẻn miệng cười, quay người đã xông về mảnh tinh hải sáng lạn kia. Nàng cũng vội vàng bám theo bước chân của hắn...