Vô Tiên

Chương 1567: Chương 1567: Đường cùng, chỗ chết (2)




Thân ở trong tử địa, Hoa Trần Tử vô lực huy động thanh tiểu kiếm chỉ ngắn chùng một thước. Sau lưng có gió tanh bay đến, làm cho người ta không kịp né tránh. Sắc mặt nàng trở nên rất thảm, hai mắt nhắm tịt lại, mãnh liệt bóp nát miếng cấm phù trong tay.

“Phanh”

Một tiếng trầm đục vang lên, Hoa Trần Tử bị đụng bay ra ngoài. Cấm phù biến thành thạch giáp,tất cả đều vỡ vụn. Thân thể mỏng manh của nàng như một phiến hoa đào, theo mưa gió rơi xuống đất. Một con thần giao nhân cơ hội nhảy lên, há cái miệng dính đầy máu của mình ra.

Lần này nhất định chết rồi! Trong quá trình rơi xuống, Hoa Trần Tử làm như không thấy con thần giao hung ác kia, chỉ vuốt ve vòng ngọc trên tay, khẽ thở dài. Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt kia, nàng lại có chút ngẩn ra. Một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, cái miệng há rộng xấu xí đang ngoạm về phía nàng lập tức ầm ầm nổ tung.

Hoa Trần Tử rơi xuống đất, bất chấp một thân tràn đầy máu tanh, lập tức đứng dậy, kinh hỉ nhìn lại. Lâm Nhất...

Từ trên trời có một người giáng xuống, chính là Lâm Nhất. Thế tới của hắn quá mạnh, là theo kiếm quang cùng nện xuống dưới. Con dị thú kia làm sao chịu đựng nổi giày vò, sau khi bị một kiếm oanh mặc, liền vỡ nát hơn nửa người. Thấy đồng bạn bị giết, hai con thần giao khác bị kinh hãi, lập tực đại phát bản tính điên cuồng, lập tức dữ dằn lao đến chỗ hắn.

Chỉ trong nháy mắt, loang ảnh lóe lên, Lâm Nhất phi người nhảy dựng lên một cái, đạo bào không dính một mảnh bụi. Thấy thần giao đến gần, hắn hừ lạnh một tiếng, cúi người đánh về phía Hoa Trần Tử. Đôi mắt nàng phát sáng, nhẹ nhàng vươn cánh tay ra, được hắn thuận thế ôm lên, mãnh liệt bỏ chạy về phía xa. Hai con mãnh thú kia làm sao chịu bỏ qua, lập tức đuổi theo bọn hắn.

Xuyên qua rừng cây, lướt đạp trên từng ngọn cây, tránh thoát khỏi sự chém giết. Lâm Nhất lao thẳng đến chỗ huyệt động. Trong lúc chạy như điên, thần sắc của hắn có chút quái lạ. Dưới sự hạn chế của cấm chế, tình hình của Đạo Anh trong cơ thể hắn vẫn như trước. Mà Long Anh và Ma Anh thì lại có chút dị thường. Khí cơ quỷ dị lúc trước xem như là do hai Anh sử dụng, trong lúc bất tri bất giác, đã dũng mãnh lao vào kinh mạch, làm cho người ta khó mà nắm bắt. Mà tu vi của hắn cũng giống như có chỗ khác biệt...

Trong lúc mãi suy nghĩ, hai người bọn hắn đã bay đến chỗ Ninh Viễn và sư huynh đệ Không Huyền cách đó không xa. Lâm Nhất buông Hoa Trần Tử ra, để tập trung đối phó với hai con Thần Giao đang bám theo sau lưng. Hắn bỗng nhiên phát giác ra điều gì, không khỏi thấy khó xử. Đối phương kề sát vào thân hắn, xem hắn như một gốc cây gắt gao ôm thật chặt, giống như dây leo đan xen...

- Buông tay...

Lâm Nhất thấp giọng quát lớn. Trong lúc nguy cấp, suy nghĩ của hắn trở nên đanh thép, hắn mãnh liệt giật Hoa Trần Tử ra, vứt cho Không Huyền. Đối phương đưa tay ra đón, lại nghe “ưm” một tiếng. Trong lúc bị cưỡng ép rơi xuống, nàng ngồi ở bên sườn núi vẫn không quên hầm hừ quay đầu lại lườm hắn.

Lâm Nhất cũng không thèm để ý đến Hoa Trần Tử, quay người lập tức động cánh tay, kiếm quang tăng vọt. Hai con Thần Giao kia gần trong gang tấc, hung ác song song đánh đến. Trong mắt hắn lóe lên lãnh mang, mãnh liệt nhảy lên. Mà trong lúc hắn ở giữa không trung, đột nhiên lại hóa thành hai người giống nhau như đúc, như hai đạo kiếm quang đánh về phía hai con mãnh thú.

“Phốc, phốc”. Hai tiếng trầm đục vang lên. Một con thần giao bị chém mất nửa cái đầu, huyết nhục vẩy ra. Ở bên kia, con Thần giao còn lại bị kiếm quang chấn bay ra ngoài, cũng gặp phải trọng thương.

Cùng lúc đó, một người tay xách kim kiếm đã rơi xuống sườn núi. Người còn lại cũng không để tuột mất thời cơ, lập tức lại chém ra một đạo kiếm quang. “Phốc” một tiếng, liền chặt ngang con dị thú may mắn thoát khốn kia thành hai đoạn.

Chỉ trong nháy mắt, hai người tay xách kim kiếm đã hợp thành một thể, Lâm Nhất một thân đằng đằng sát khí hiện ra. Hắn nhìn Ninh Viễn và sư huynh đệ Không Huyền đang trợn mắt há hốc mồm, gấp giọng hỏi:

- Vì sao còn chậm trễ chưa đi..

Sư huynh đệ Không Huyền lắc đầu, biểu cảm của Ninh Viễn lại vô cùng bất đắc dĩ. Đối phương bày ra dáng vẻ khó khăn, làm cho Lâm Nhất không giữ được kiên nhẫn nữa, há miệng quát:

- Huyệt động kia là lối đi duy nhất, vì sao không thử một phen...

Giờ khắc này, có thể nói là sinh tử nhất thời, Lâm Nhất cũng không để ý đến ba người bọn hắn nữa, trực tiếp lao vào trong huyệt động. Lúc hắn lướt đi, ống tay áo thuận thế lướt nhẹ qua, nhẹ nhàng đưa Hoa Trần Tử đang ngồi trên mặt đất theo. Chân nàng đứng thẳng, dáng vẻ ủy khuất biến mất. Ninh Viễn thì âm thầm thở dài một hơi, cũng quay người đi theo...

Ở cách vách đá chừng hai ba mươi trượng, cách mặt đất chừng mười trượng, có một lỗ hổng rất lớn. Nơi đó rộng từng ba bốn trượng, liên tục có khí cơ điên cuồng phun ra ngoài, làm cho người ta khó mà phân biệt được manh mối.

Bất chấp nghĩ nhiều, Lâm Nhất lăng không nhảy lên.

Ninh Viễn đi sau, mang theo dáng vẻ áy náy nói:

- Bởi vì ta vô tình kích phát cấm chế, nên mới gây ra đại họa. Nơi này không chỉ có sào huyệt của thần giao, mà còn là một đường cùng, chỗ chết...

Gã còn chưa nói xong câu thì Lâm Nhất đã đặt chân đến trước cửa động. Còn chưa kịp đặt chân, sắc mặt hắn đã vội biến, vội vàng bay ngược về phía sau.

Thấy thế, Ninh Viễn và sư huynh đệ Không Huyền sớm cũng đã dự liệu được, sắc mặt cả ba đều khó coi vô cùng. Hoa Trần Tử tuy không rõ ràng lắm, nhưng cũng tự có suy đoán, không khỏi bối rối.

Hai chân vừa rơi xuống đất, biểu cảm của Lâm Nhất rất lạnh lùng. Chỉ trong nháy mắt lao vào đó, hắn đã nhìn thấy rõ tình hình bên trong động. Tiến sâu vào động chừng mười trượng, có một con Thần Giao đang rụt đầu, rõ ràng là bày ra tư thế bảo vệ, chắn kín con đường. Thấy có người đến, nó lập tức ngo ngoe, động đậy...

Đúng vào lúc này, một đạo hàn ý không xa lạ gì lại một lần nữa ập đến. Trái tim Lâm Nhất giật thót, hắn mãnh liệt quay người lại, hai hàng lông mày nhướng cao...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.