Bốn phía sơn cốc trở nên vô cùng hỗn loạn. Bám vào vách đá dựng đứng, giết giao cứu người, rồi đến lúc Lâm Nhất phát hiện huyệt động bị lấp hết thảy chỉ xảy ra trong chớp mắt, tình thế nguy cấp chuyển tiếp đột ngột.
Con thần giao kia đánh lén không thành, rơi xuống vách đá, còn chưa đến đáy cốc đã lại xông lên. Trong lúc nó lảo đảo trở lại giữa không trung thì mấy đồng bạn của nó cũng đã phát hiện ra điểm khác thường. Bọn chúng không hẹn mà cùng theo dõi Lâm Nhất.
Sự thật là bọn hắn đã chọc giận bốn con thần giao hai chân kia, tai họa ngập đầu đã đến trong chớp mắt. Hàn ý bao phủ trong lòng, Lâm Nhất cả kinh đột nhiên xoay người lại, trầm giọng quát:
- Triệu tập tất cả đồng đạo các nhà, thử thoát thân...
Mấy người kia hiểu ý, nhưng lại nghi hoặc vô cùng. Ninh Viễn vội nói:
- Sào huyệt của Thần giao chính là chỗ chết. Hơn nữa đường đi còn đã bị ngăn cản...
- Ngồi đợi hành hạ đến chết không bằng vào chỗ chết tìm đường sống...
Lâm Nhất mở miệng quát mắng, cắt ngang lời Ninh Viễn. Trong mắt hắn lóe lên một đường huyết quang, lạnh lùng ra lệnh:
- Ba vị Đạo Tề môn đi theo ta mở đường, Ninh Viễn truyền lệnh cho mọi người...
Hắn vừa nói xong câu, kiếm quang trong tay hắn đột nhiên trở nên đại thịnh. Cả người hắn nhảy lùi lại phía sau, sau đó bất ngờ lao vào trong huyệt động.
Lời nói của Lâm Nhất rất ngắn gọn, nhưng lại nghiêm túc. Trong cử chỉ cuồng ngạo kia còn ẩn chứa vài phần khí phách hiếm thấy, càng không cho phép người ta bễ nghễ. Bởi vì bị chấn nhiếp, hoặc là bởi vì có điểm tỉnh ngộ, bốn người trên sườn núi lập tức vội vàng hành động. Đây là muốn liều mạng! Là muốn cướp đường mà chạy! Ai sống ai chết, phải nhìn vào lần đánh cược này!
Không Huyền và Không Nguyên mang theo Hoa Trần Tử theo sát Lâm Nhất. Ninh Viễn nhìn về phía sơn cốc, mang theo dáng vẻ lo lắng, hô to nói:
- Lối ra ở chỗ này! Sống chết do trời định...
Nghe tiếng, tu sĩ của các nhà đang bàng hoàng trong tuyệt vọng vừa mừng vừa sợ. Huyệt động kia không phải là sào huyệt của dị thú sao, tại sao lại biến thành lối ra rồi? Mà sống chết thì chỉ nay mai mà thôi, trôi qua rất nhanh! Cũng không được phép suy nghĩ nhiều nữa, tất cả mọi người vội vàng thoát khỏi sự dây dưa của Thần Giao, từng người một phấn đấu quên mình, lao đến chỗ sườn núi mà Ninh Viễn đang đặt chân.
Giữa không trung, bốn con Thần Giao hai đầu cũng có động tác. Nhưng mà trong sơn cốc lại trở nên yên tĩnh. Tất cả tu sĩ đều liều mạng đổ xô chạy đến một chỗ, có chút dị thường. Mấy con súc sinh kia không cho là đúng mà rung đầu đắc ý, trái lại còn tách nhau ra, có con lao xuống núi, có con bay về phía huyệt động.
Chỉ sau một nhịp thở, Lâm Nhất đã nhảy lên miệng động trên vách đá. Hắn đạp chân dùng sức, kiếm quang đi trước, Long ảnh thoáng hiện, mãnh liệt xuyên vào sâu bên trong huyệt động.
Cường địch xâm phạm, còn Thần Giao đang chặn đường kia chợt đứng dậy, bày ra khí thế hung hăng nghênh đón kẻ địch. Mà trong lúc cái miệng rộng của nó vừa há ra, thì một đạo kim quang đã nhanh như chớp hiện qua. Chỉ trong nháy mắt, huyết quang vung vẩy, thân thể dài hơn hai ba trượng của nó ầm ầm ngã xuống. Dĩ nhiên là một phần đầu đã bị chém rụng.
Tốc độ của Lâm Nhất nhanh như một con Giao long, một mạch xuyên qua huyệt động dài chừng mười trượng. Đặt mình trong dị địa, thần thức của hắn nhanh chóng tản ra, dò xét bốn phía. Chưa kịp có nhiều thu hoạch thì hắn chợt dừng lại, rồi cả người lập tức lùi lại phía sau. Long ảnh hộ thể vẫn lúc ẩn lúc hiện. Sư huynh đệ Không Huyền và Hoa Trần Tử đến từ phía sau, ai nấy đều kinh ngạc không thôi...
- Có thể dùng những tảng đá lớn gần mình, chuẩn bị bất trắc...
Vứt lại một câu, dáng người của Lâm Nhất đã biến mất khỏi sơn động. Kế đến là một tiếng “Phanh” vang lên, con Giao đã chết kia bị một cước của hắn đá bay ra khỏi cửa động.
Sư huynh đệ Không Huyền bị cử động của Lâm Nhất làm cho bất ngờ. Lúc này, bọn hắn từ trên cửa động rơi xuống sườn núi, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn ngắm xung quanh. Sơn cốc bị phong bế lại xuất hiện trước mắt. Mùi máu tanh nồng tràn ngập, làm cho lòng người kinh hãi, khó mà bình tâm lại được Thấy hai vị sư huynh của mình thất thố, Hoa Trần Tử sắc mặt tái nhợt vội vàng nhắc nhở:
- Không được chậm trễ...
Ở trên sườn núi, chất đầy từng tảng đá lớn nhỏ. Phải đạt đến mấy vạn cân. Hai sư huynh đệ bọn hắn nhìn đống đá trước người, sắc mặt trở nên đau khổ tột độ. Tu vi bị chế ngự, khó có thể xuất ra khí lực, hơn nữa, cửa động còn cách mặt đất đến một trượng.
Không Nguyên quay đầu về phía xa, chần chờ nói:
- Lâm đạo hữu muốn lấp kín sơn động sao? Theo hắn tốn công vô ích không bằng thay đường ra...
Không Huyền cũng phụ họa theo:
- Tảng đá này giống như là rơi ra từ sơn động, nhất định là do Giao thú đẩy ra, nên mới rơi lả tả như vậy. Dù cho lấp kín động đi nữa, chỉ sợ cũng là làm việc vô bổ...
Hoa Trần Tử giậm chân, tức giận hét lên:
- Sư huynh, ngươi...
Lúc ba người đang tranh chấp thì Lâm Nhất đã quay trở về.
Ninh Viễn đã chạy đến dốc núi, một mình canh giữ trước cửa động, tiến lùi đều không được. Chợt thấy Lâm Nhất quay trở lại, gã ta vội vàng hỏi:
- Tình hình như thế nào?
Không đợi đối phương nói chuyện, gã ta đã chỉ tay về phía sơn cốc, lo lắng nói: