- Mới vừa rồi Ninh Viễn đạo hữu nói ra những lời kia chẳng biết là xuất phát từ chủ ý của ngươi hay là còn có người bày mưu đặt kế, không ngại nói cho ta biết rõ chứ? Nếu như không phải...
Có lẽ không một ai chú ý đến đồ vật trong tay Lâm Nhất, nhưng mà Ninh Viễn lại thấy rất rõ. Gã ta đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của sư phụ, không khỏi hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt nói:
- Lâm... Lâm đạo hữu, bớt giận! Là ta nhất thời hồ đồ, chớ trách!
- Ninh Viễn sư huynh, ngươi...
Tay đàn ông trung niên Thần Châu môn kia cảm thấy khó hiểu không thôi.
Ninh Viễn tiến lên trước một bước quát:
- Còn không lui xuống đừng trách môn quy vô tình!
Gã ta lại quay sang nói với đệ tử của các nhà tiên môn khác:
- Kính xin chư vị cho ta nói một lời, Thần Châu môn ta từ trước đến nay luôn làm việc theo đạo lý...
Nói xong cũng không hề nhàn rỗi mà quay sang phía Lâm Nhất chắp tay nói:
- Làm sai thì phải nhận tội...
Dù cho không hiểu ý của gã lắm, nhưng hơn mười tu sĩ kia vẫn tránh sang hai bên. Lâm Nhất thản nhiên nhìn Ninh Viễn, cũng không nói một lời. Chỉ trong tích tắc kia, hắn thở dài một hơi rồi bay về phía xa, chỉ sau chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hơn một trăm người đứng co cụm ở một chỗ, từng người một hai mặt nhìn nhau.
Ở trong đám người, Cổ Tác đăm chiêu vuốt râu, trầm tư hết nửa ngày. Một màn vừa rồi chuyển biến quá nhanh, làm cho người ta không tài nào hiểu được. Vốn tưởng rằng sau khi tiển tử kia đắc tội với Thần Châu môn thì sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nào ngờ, hắn chỉ cần nói mấy câu ngắn ngủi là đã khiến cho Ninh Viễn kiêng kỵ như vậy...
Bông tuyết bay tán loạn, người đã đi xa ngút ngàn dặm. Chức Nương dõi theo về phía xa, im lặng không nói.
Minh Tâm bước đến, dáng vẻ có chút bất an. Đã có nhiều người đồng môn nằm xuống như vậy, khó tránh cho bọn hắn tâm sự không nặng nề. Hắn ta cố bày ra vẻ thoải mái nói:
- Sư muội! Bách An môn chỉ còn lại ta và mấy người các ngươi, không bằng chúng ta rời đi trước, đề phòng bất đắc...
Chức Nương xoay người lại, gật nhẹ đầu một cái. Thấy nàng đồng ý, rốt cuộc Minh Tâm cũng thở phào một hơi, lại nói:
- Trước đây tình hình nguy cấp, vi huynh quả thật khó mà chiếu cố được, lúc này mới có thể chú ý đến sư muội, may mà...
Chức Nương chỉ khẽ “vâng” một tiếng, cũng không nói nhiều lời, cùng theo mấy vị sư huynh đệ còn lại tiến về phía trước. Vị sư huynh này bày ra dáng vẻ tuyệt vọng, nhưng nàng cũng không muốn nói gì thêm...
- Tỷ tỷ! Hãy chờ ta một chút...
Sau lưng có người gọi theo, Chức Nương quay đầu lại. Chỉ thấy một đám người Thiên Đạo môn đang chạy vội về phía này. Cầm đầu là một cô nương mang váy trắng, nét mặt tươi cười, bộ dạng khá là thân thiện.
Các nhà tiên môn Cửu Châu cùng nhau đi đến tận đây, cũng không xa lạ gì với nhau nữa rồi. Chức Nương nghi hoặc hỏi:
- Hoa đạo hữu, ngươi đây là...?
Hoa Trần Tử cười hì hì nói:
- Nơi này chỉ có ta và ngươi là hai cô nương, tỷ muội nên kết bạn mà đi vẫn tốt hơn!
Nhìn Thiên Đạo môn người đông thế mạnh, Minh Tâm có chút hoảng hốt, vội vàng đuổi kịp bước chân nói:
- Vị đạo hữu này, Bách An môn ta từ trước đến nay không nhúng tay vào sự phân tranh của các nhà tiên môn, chỉ sợ sẽ có chút bất tiện...
Hoa Trần Tử không cho là đúng, nàng nói:
- Kết bạn đồng hành thì có liên quan gì đến tiên môn phân tranh? Nếu như gặp phải điều gì bất trắc thì có thể trông chờ vào mấy người các ngươi sao?
Nàng nhìn Minh Tâm bày ra vẻ chán ghét không chịu nổi, lại nói:
- Tỷ muội chúng ta hai người trò chuyện, đám đàn ông tránh ra!
Minh Tâm xấu hổ, nhưng chẳng biết phải làm sao, đành phải đi chậm lai vài bước. Gã ta hết nhìn trái đến nhìn phải, chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Đối phương thế lớn, không thể nào kháng cự được. Mà tình hình như vậy thì có khác gì bức ép chứ?
- Bái kiến vị đạo hữu này...
Có hai người bước đến chỗ Minh Tâm, hiền lành hữu lễ. Minh Tâm vội vàng chắp tay nói. Đối phương cười nói:
- Người của Bách An môn đều rất khiêm tốn, chúng ta ngưỡng mộ đã lâu..
Minh Tâm thở phào một hơi, thần sắc cũng buông lỏng hơn rất nhiều, đáp lời:
- Hai vị đạo hữu quá lời rồi!
Không ai quấy rầy ai, Hoa Trần Tử và Chức Nương sóng vai nhau cùng đi.
Ở sau lưng, đám sư huynh trò chuyện với nhau khá vui vẻ. Mà cô nương Thiên Đạo môn này trời sinh tính thành thẳng thắn, Chức Nương thấy vậy cũng khá có thiện cảm, nàng nhoẻn miệng cười hiền:
- Tựa như đạo hữu mong muốn...
Hoa Trần Tử cười hì hì nói:
- Hì hì! Gọi Trần Tử một tiếng muội muội là được rồi!
Rồi nàng lại như vô tình cố ý mà nói thêm:
- Ta và Lâm Nhất có giao tình nặng hơn tính mạng...