Từng bông tuyết im ắng, bay lả tả đầy trời, đâu đâu cũng là một màu trắng xóa. Phía xa xa, có thể nhìn thấy được một ngọn núi cao chọc thẳng trời xanh, khó mà xác định được đỉnh núi. Ở gần đó, có hơn một tăm người đứng tụm năm tụm bảy, ai cũng trông mong quan sát, nhưng rồi lại mờ mịt không thôi.
Năm nhà Tiên môn Thần Châu môn, Lục Thần Môn, Thiên Hành môn, Mặc Môn và Tề Đạo môn chỉ còn lại chừng bảy tám chục người, đứng quây lại một chỗ. Đám người Ninh Viễn và Hoa Trần Tử dẫn đầu, đứng thẳng ở phía trước. Ở bên cạnh còn có mấy người đang tranh luận tố cáo cái gì đó. Chỉ là trong lúc đó lại không hẹn mà cùng ngậm miệng lại...
Ba nhà Đạo Tề môn, Chân Vũ môn và Công Lương môn thì vẫn đứng chung một chỗ, hiện tại quân số chỉ còn chừng ba mươi người. Dưới làn tuyết trắng phủ kín thật cả, làm da đen của Cổ Tác càng thêm nổi bật.
Mà đám người Bách An môn đứng ở bên cạnh thì càng lộ ra vẻ tiêu điều. Hiện tại bọn hắn chỉ còn lại chừng bảy tám người, ai nấy đều rất khẩn trương. Mà Minh Tâm thì càng nôn nóng đến mức trợn trừng hai mắt.
Ở giữa tòa sơn cốc cực lớn này, tại trên sườn núi lẻ loi trơ trọi, Chức Nương và Lâm Nhất lăng không hiện thân. Hai người bọn hắn một người khoác áo xám tro, một người mang áo trắng, thoạt nhìn như muốn dung nhập vào màn mưa tuyết phấp phới đầy trời, nhưng cũng không hề lạc bầy. Một người thần sắc lạnh lùng, không giận mà uy, một người thì xinh đẹp tuyệt trần, dáng người yểu điệu. Đứng cạnh nhau càng tôn lên vẻ đẹp của nhau, thật sự là bắt mắt.
Trong nháy mắt hai người vừa hiện thanh, thì Minh Tâm Bách An môn đã thất thanh la lên:
- Thật may quá! Sư muội không sao...
Hắn ta cũng không thèm suy nghĩ nhiều, trực tiếp dẫn theo đám đồng môn chạy về phía đó.
Ngay lúc đó, người đàn ông trung niên mới vừa rồi buộc phải dừng câu chuyện cũng nhân cơ hội này tiến đến trước hai bước, ghé sát Ninh Viễn tố cáo:
- Chưởng môn sư huynh, người vừa rồi ta nói đã xuất hiện rồi. Hắn ta là vẽ đường cho hươu chạy, không chỉ là địch của Thần Châu môn chúng ta, mà còn muốn giết sư đệ của ta...
Ánh mắt của Ninh Viễn dời đến chỗ người vừa lên tiếng, có chút không vui, mở miệng chất vấn:
- Vừa rồi? Vừa rồi vì sao ngươi không nhắc đến tục danh của hắn...
Đối phương bị chất vấn, khá là lúng túng, né tránh giải thích:
- Có gì khác đâu? Thân là tu sĩ Hạu châu lại coi rẻ Thần Châu môn ta, chính là tội không thể tha...
Ninh Viễn vuốt vuốt chòm râu xanh của mình, liếc nhìn đối phương một cái rồi dời ánh mắt đến chỗ xa, trầm ngâm không nói.
Hoa Trần Tử cũng nhìn chằm chằm vào hai bóng người trên sườn núi. Chỉ là nụ cười trên mặt nàng đã nhạt dần đi, chóp mũi còn hơi chun chun lại, có chút hậm hực hừ lạnh một tiếng.
“Các nhà tiên môn khác hoặc là đang đợi đệ tử đến muội, hoặc là đang chờ đợi ác nhân để báo thù. Ngươi thì hay quá rồi, trước mắt bao nhiêu người, trong gió tuyết cuồn cuộn như vậy, lại dẫn theo mỹ nữ tiến đến, thật sự là đắc ý. Về để lừa gạt mỹ nhân, mà cũng không tiếc đắc tội với Thần Châu môn, ta thật sự con thường ngươi...”
Lúc bóng người quen thuộc kia xuất hiện, Cổ Tác không khỏi giật nảy. Hắn ta lặng lẽ lùi lại phía sau một bước, nhưng lại xuyên thấu qua đám người, âm thầm lưu ý hết thảy động tác ở phía xa. Có vài người đồng môn bẩm báo nên hắn ta cũng đại khái biết được tình hình trong Minh Nguyên điện. Minh Tâm Bách An môn thật sự là mặt người dạ thú. Mà tên ác nhân trong miệng các đệ tử Thần Châu môn lại chính là tiểu tư kia, chuyện này...
Liếc thấy nhiều người đứng vây quanh ở phía trước chừng trăm trượng như vậy, Chức Nương cảm thấy khá kinh ngạc. Chưa kịp xem xét tình hình thì sư huynh của nàng đã hét ầm lên chạy ào đến. Nàng cũng không để ý đến mà dời ánh mắt sang bên cạnh. Người bạn đồng hành với nàng suốt nửa ngày qua sau khi thờ ơ quan sát bốn phía thì lập tức nâng hai tay lên ôm gáy, ngửa đầu quan sát bầu trời. Hắn giống như tùng bách trong gió tuyết, cô tịch mà ngạo nghễ. Nàng đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn ngắm hắn, sau đó nhảy xuống chân núi, độ cao chừng mười trượng, giống như một bong tuyết chậm rãi bay trong gió.
Từ sâu bên trong hư vô mênh mông, từng bông tuyết vẫn đang không ngừng im ắng rơi xuống. Lâm Nhất vươn tay ra, nhưng lại không cách nào chạm đến. Mảnh óng ánh kia đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một luồng khí rất lạnh, khiến cho người ta bồi hồi không thôi.
Lâm Nhất cúi đầu, nhìn về phía chân núi. Tuyết đã đọng lại dày hơn một thước, chung quanh là một mảnh trắng phau phau. Người kia vừa rơi xuống, phát ra một tiếng động nho nhỏ, hai chân cũng đã sụp vào trong tuyết. Hắn tiến lên trước một bước, sau lưng cũng không hề có dấu chân.
Trong mắt hắn, Huyễn Đồng tử lóe lên. Sắc mặt của Lâm Nhất cũng theo đó mà tối sầm lại. Hết thảy một màn băng thiên tuyết địa này đều là do pháp lực thần thông tạo ra. Là tu vi bậc nào mới có thể khai thiên tích địa như vậy...
- Ninh Viễn sư huynh, huynh phải chủ trì công đạo cho chúng ta... Lâm Nhất kia thân là tu sĩ Hạu Châu nhưng lại làm địch với Thần Châu môn chúng ta, chúng ta có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục...
Bị người ta chỉ thẳng mặt gọi tên, Lâm Nhất đang đứng ở phía xa chợt đưa mắt về phía này. Nơi đó, năm tên mà hắn bắt gặp ở Minh Nguyên điện đang không ngừng khua chiêng gõ trống, rõ ràng là muốn tìm tên “Ác nhân” là hắn để báo thù. Mà Ninh Viễn thì lại không hề có động tác gì, chỉ mang theo và phần nghi hoặc giương mắt đánh giá hắn.
Hoa Trần Tử thì dõi theo bóng lưng của vị đệ tử Bách An môn nào đó khẽ bĩu môi. Sau đó thì nhìn về phía sườn núi cách đó chừng trăm trượng. Trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười có chút hả hê. Thấy bộ dạng như vậy của tiểu sư muội nhà mình, Không Nguyên và Không Huyền đứng bên cạnh không ngừng trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai đều rất khó hiểu, chẳng phải là người nọ có mối giao tình nặng hơn tính mạng với tiểu sư muội sao....
Giờ này khắc này, Lâm Nhất cũng không muốn dừng chân nơi đây quá lâu. Dựa vào sự chỉ dẫn của bản đồ thì hắn cũng phần nào xác định được phương hướng. Lâm Nhất nhảy xuống khỏi sườn núi. Lúc hắn mới chạy được tầm chục trượng thì đã xuất hiện hơn mười bóng người cản đường. Lại là gã đàn ông trung niên Thần Châu môn nghiêm nghị quát:
- Chạy đâu...
Lâm Nhất dừng chân, đạp tuyết đứng đó. Hắn làm như không thấy kẻ cản đường, ánh mắt chiếu đến chỗ Ninh Viễn cách đó khong xa, không nói một lời. Đối phương thoáng chần chờ rồi cười nhạt nói:
- Nhiều người tức giận khó bình, không thể tránh được! Nếu như gia sư biết được việc này, sợ là cũng không thể bỏ qua. Ngươi không ngại thì giải thích một chút...
Có người phấn khởi đứng lên, quát lớn:
- Làm bạn với cừu gia chúng ta chính là địch của năm nhà tiên môn chúng ta!
Chỉ trong nháy mắt, hơn mười người đã đồng loạt tiến lên, rõ ràng là xem Lâm Nhất nhu đại địch. Cổ Tác trốn trong đám người khá là kinh ngạc, sau đó chỉ âm trầm cười một tiếng. Dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi nhìn náo nhiệt.
Sau khi gặp lại đồng môn, Chức Nương hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với sự ân cần hỏi thăm của đám người Minh Tâm, một mình đăm chiêu. Bỗng nhiên thấy Lâm Nhất bị một đám người ngăn cản, nàng khẽ nhíu mày, vội vàng lớn giọng nói:
- Hãy nghe ta giải thích một chút...
Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Nhất lại lạnh lùng nhìn về phía nàng, nghiêm túc nói:
- Chuyện không liên quan đến ngươi, lui ra!
Chức Nương có chút lúng túng, nhưng cũng không thấy tức giận, trái lại còn cảm thấy ấm áp. Nàng lặng yên dừng chân, lẳng lặng ngóng nhìn.
Đứng ở trong đám người, Hoa Trần Tử liên tục đảo mắt qua lại giữa hai người kia, không nhịn được mà bĩu môi. Chẳng biết tại sao, khi nhìn một màn nam nữ làm bộ làm tịch như vậy, nàng cảm thấy âm thầm không vui.
Sau khi quát lui Chức Nương, Lâm Nhất nhướng mày, cất giọng nói:
- Dưới cám dỗ của bảo vật, có người đã giết đỏ cả mắt, nên mới tùy ý làm bậy...
Hắn nhìn về phía Ninh Viễn, hờ hững hỏi:
- Ngươi muốn ta giải thích, tại sao không hỏi người của ngươi đi? Lâm mỗ làm việc không thẹn với lương tâm, nếu như lệnh sư biết được việc này thì sẽ thế nào...
Nói đến đây thì Lâm Nhất dừng lại, ánh mắt lạnh lùng tập trung vào thân Ninh Viễn.
Ninh Viễn giật nảy, nói:
- Lòng người khó lường...
Lâm Nhất nhíu mày, hắn lấy ra một vật, đưa về phía đối phương, rồi nhanh chóng thu vào. Sau đó, hắn lại nhìn sang phía đám người đang cản đường của mình, trầm giọng nói: