- Thương thế của ta khỏi hẳng cũng là nhờ vào gian thạch thất kia...
Chức Nương đứng dậy, đưa tay chỉ về phía sau lưng mình. Đối phương mỉm cười hiểu ý, ý bảo sớm đã rõ ràng hết mọi chuyện. Nàng xấu hổ, hai gò má ửng hồng lên, nhưng rất nhanh đã lấy lại dáng vẻ lạnh lẽo, nhỏ giọng nói:
- Ta cũng không muốn nợ nhân tình... Lại chẳng biết nên làm thế nào để trả đại ân cứu mạng này!
Tâm trạng vô thường, cô nương này là bị làm sao vậy? Lâm Nhất vuốt vuốt cằm, thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói:
- Trước vẫn rời khỏi nơi này vẫn quan trọng hơn! Nếu như ngươi đã cố chấp như vậy thì trước tiên hãy tạm gác lại chuyện này đi đã.
Có người có thù tất báo, là để nhất thời khoái ý. Có người thì ân oán rõ ràng, là để không thẹn với lương tâm. Nhưng có người lại nhìn mọi thứ hết sức thờ ơ, chỉ vì họ đang quá vội...
Chức Nương sở hữu làn da trắng nõn, chân mày lá liễu, đôi mắt mùa thu, dung mạo rất ưa nhìn. Tuy nàng không cao, nhưng lại nhỏ nhắn yểu điệu. Nàng mang một bộ váy dài màu trắng, xuất trần không dính hạt bụi. Mái tóc xanh như thác nước buông xõa sau vài. Cả người toát lên vẻ thanh tú mà ôn nhu. Nếu như xét về nội tâm thì tính tình cô nương này khá điềm tĩnh, hiền hòa. Chỉ là lúc này đây, nàng lại rất lạnh lùng, còn mang theo vài phần cố chấp, ương bướng nói:
- Ta đã nói trước. Không muốn nợ nhân tình, càng không muốn nợ đại ân cứu mạng này...
“Nếu không thì lát nữa đổi lại ngươi cứu ta?” – Lâm Nhất nghĩ như vậy đấy. Nhưng cũng không tiện nói thẳng ra. Nhìn cô nương bướng bỉnh trước mắt, hắn chợt trầm ngâm rồi nói:
- Thế gian đủ chuyện đều như gió thoảng mây trôi. Đạo hữu không cần cố chấp như vậy, mọi chuyện tùy duyên mà thôi...
- Mọi chuyện tùy duyên?
Chức Nương nhắc lại một câu rồi lẳng lặng giương mắt nhìn Lâm Nhất. Đối phương chỉ nhếch miệng cười cười, bộ dạng hết sức hững hờ. Đôi mắt nàng lấp lánh, trên tay cầm một miếng ngọc giản, đưa về phía hắn, nói:
- Trong lúc ta nhàn hạ đã phỏng đoán ra được một bộ pháp môn luyện khí, chẳng biết có đền được ân cứu mạng của đạo hữu hay không?
Lâm Nhất thoáng giật nãy, lập tức đưa tay ra nhận lấy. Sau khi thử dò xét một phen, thì hắn nhướn mày nói:
- Chức Nương đạo hữu, làm như vậy không được...
Hắn xuất đạo đã lâu, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra miếng ngọc giản này không hề tầm thường. Đối phương lại còn nói là do chính đối phương sáng chế, hơn nữa thành tâm như vậy, là vì cái gì chứ?
Chức Nương hơi đần người ra, lộ ra vẻ vui mừng, nhưng vẫn kiên quyết nói:
- Vật đã tặng đi rồi, sao có thể lấy lại?
Lâm Nhất khó mà tin được lắc đầu, giơ miếng ngọc giản ra, nói:
- Ngươi không sợ ta sẽ truyền bá vật này rộng rãi trong thiên hạ sao...
Chức Nương rũ mắt xuống, sau một lúc lâu mới khẽ thở dài một hơi, nói:
- Ngươi làm như thế nào cũng không liên quan đến ta!
Nhìn miếng ngọc giản trong tay suy nghĩ một chút. Lâm Nhất lại nhíu mày trầm tư, sau đó thì nhoẻn miệng cười, từ chối cho ý kiến mà nói:
- Đã như vậy, ta đương nhiên phải cho ngươi một cái công đạo!
Hắn quay người đi lên phía trước, lại nói:
- Đi theo ta!
Nhìn theo bóng lưng ngạo nghễ đang nhìn ngang nhìn dọc dò được, Chức Nương chậm rãi theo sau, hỏi:
- Ta nhớ rõ lệnh sư là đại gia luyện đan, không biết...
........
Nửa canh giời sau, rốt cuộc Lâm Nhất và Chức Nương cũng đến được tầng chín Minh Nguyên Điện. Lúc đến thì bọn hắn bắt gặp hơn mười tu sĩ đang loạn chiến. Nhưng cũng không ai dám ngang ngược quấy nhiễu, hai người bọn hắn cùng nhau bước đến, một đường êm đẹp.
Hai người bọn hắn vốn chính là người quen cũ, chính là mối quan hệ không đánh không biết nhau. Sau khi Lâm Nhất nhận lấy miếng ngọc giản kia, Chức Nương như buông được một gánh tâm sự, cũng cởi mở mượn cơ hội bắt chuyện hơn.
Được biết cái người gọi là luyện đan đại gia kia là một người khác hoàn toàn, hơn nữa còn đã sớm thân tử đạo tiêu, Chức Nương liền cảm thấy tiếc nuối không thôi. Lâm Nhất trò chuyện với cô nương này, không nhất tâm nhị dụng thì cũng là nhất tâm tam dụng. Hắn nắm chặt miếng ngọc giản mà đối phương tăng không buông tay, đồng thời còn cố nhớ lại luyện đan thể ngộ của Bách Thảo tiên sinh một lần, rồi lại lĩnh giáo đối phương một ít về pháp môn luyện khí.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dần dần đã bước đến trước một tòa pháp trận ở tầng chín đại điện. Ngẩng đầu đánh giá cột hoàng quang thẳng đứng, cao hơn trăm trượng một chút, Lâm Nhất lại quay sang nhìn Chức Nương. Mấy canh giờ sau, đối phương vẫn trầm tĩnh như nước. Lời nói thong dong, mà hai đầu lông mày thì lại có thêm vài phần linh động khác thường.
Lâm Nhất vươn tay ra, khẽ dùng sức, miếng ngọc giản hắn nắm chặt trong lòng bàn tay lập tức vỡ vụn. Chức Nương nhíu chặt mày, hắn cười nhạt nói:
- Nửa canh giờ đã đủ để ta học thuộc với bản ghi chép này rồi!
Đối phương chớp chớp mắt, sau đó thì lặng lẽ dời ánh mắt sang pháp trận trước mặt. Mà Chức Nương đứng bên cạnh thì lại hiểu ý mỉm cười, để lộ ra lúm đồng tiền, rất động lòng người.
- Luyện đan chi thuật của Bách Thảo tiên sinh có chút huyền diệu, mà thể ngộ của ta thì lại quá thô thiển, vậy nên tặng miếng ngọc giản kia cho ngươi thì sẽ có ít hơn rất nhiều. Nếu như ngươi rảnh rỗi thì không ngại cùng ta đến Thanh U cốc, để xác minh huynh trưởng một phen...
Chức Nương quay người lại, khá hưng phấn với sự bố trí này. Hai gò má nàng ửng lên một tầng màu hồng nhàn nhạt. Nàng đưa tay nhận lấy miệng ngọc giản kia, cũng không hề nói cảm hơn, chỉ mỉm cười thật tươi như đã hiểu thấu!
- Đi nào!
Lâm Nhất gọi một tiếng, lập tức nhấc chân tiến vào pháp trận. Chức Nương cũng không chút nghĩ ngợi, đi sát theo phía sau. Thoáng cái, bọn hắn đã đặt mình vào dị địa, còn chưa kịp lấy lại thăng bằng thì cả hai đều đã giật nãy...