Lâm Nhất gật gù, cũng không nhiều lời, kế đó, mang theo vẻ xin lĩnh giáo, hỏi:
- Tiên pháp thường tại, giải thích như thế nào?
“Thứ ta muốn là họa trục, mà cái người này lại một mực né tránh không đáp!” – Vũ Tử cắn môi dưới, khá là nhẫn nại đáp:
- Tiên pháp không chỗ nào không có!
“Tiên pháp là do người sáng chế ra, sao có thể không chỗ nào không có? Nếu không phải là pháp môn, thì làm sao mà dùng được...”
Lâm Nhất nhu có điều suy nghĩ, kế đó lại hỏi thêm:
- Vừa rồi không được tận mắt thấy ngươi thi triển Cửu Mục tiên pháp thần thông, thật sự là tiếc nuối...
- Câu nói kia là do gia sư truyền lại, trong đó câu cuối cùng ta cũng không hiểu rõ lắm...
Biểu cảm của Vũ Tử trở nên lạnh lẽo, nhàn nhạt nói:
- Mà ta cũng không tu luyện Cửu Mục tiên pháp, chỉ sợ ngươi khó được như nguyện rồi!
- Vì sao lệnh sư không tương phụ tiên pháp? Không phải bà ấy là cao nhân pháp lực thông thiên sao...
Lâm Nhất càng nghe càng thấy khó hiểu.
Vũ Tử dừng bước, trên mặt xuất hiện thêm một tầng băng giá, nhẹ giọng quát:
- Không được vô lễ!
- A...
Lâm Nhất giật thót, vội vàng áy náy nói:
- Vô tình mạo phạm, xin đừng để bụng!
Nói xong, hắn duỗi tay lấy ra thứ gì đó, rồi lại không nhịn được mà âm thầm thở dài một hơi. Kiếp trước có nối tiếp kiếp này hay không, phải xem xét hành động lần này. Mà trước lúc mọi chuyện được công bố, hắn cũng chỉ muốn hỏi thêm mấy câu mà thôi...
Lâm Nhất lấy ra một cuốn họa trục, chính là vật gia truyền trong miệng nàng kia. Chỉ là hắn vừa lấy họa trục ra nắm trong tay, chẳng biết tại sao, dáng vẻ lại trở nên có chút mất hứng. Nhưng mà, thấy lời nói của hắn khá là đáng tin, nét mặt của Vũ Tử thoáng giãn ra, nội tâm không khỏi mềm nhũn, nói:
- Tu vi gia sư cho ta, là thuộc Thiên ân! Lão nhân gia người không truyền thụ tiên pháp, đương nhiên có lý do của người, làm sao có thể để người khác nói này nói kia! Mà ta lượt duyệt điển tịch, muốn tu luyện nhiều pháp môn cũng không khó...
“Ta thân cũng là một người thầy, chỉ ước gì có thể truyền hết những thứ tốt nhất cho đệ tử! Nhìn Đông Phương Sóc trong quá khứ, hay là Tiên Nô hiện tại đi, bao nhiêu ngày tháng quẫn bách chí! Còn cái gì mà thiên ân? Thánh Nữ kia quá mức keo kiệt, thật sự là ủy khuất cho Vũ Tử!”
Lúc Lâm Nhất còn đang âm thầm kêu oan cho Vũ Tử thì ánh mắt của đối phương đã rơi vào tay hắn. Hắn chợt giật nảy, nhẹ nhàng mở họa trục ra, bình tĩnh xem xét tường tận.
- Ngươi đã cố ý trả lại họa trục, vậy thì tại sao trước đó lại cướp đi? Nếu như cứ vậy, đừng nói là ta không tha cho ngươi, mà La gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ...
Nghe tiếng, Lâm Nhất liền gấp họa trục lại, trên môi nở ra một nụ cười khổ. Thầm nghĩ, ngươi không tha cho ta, là bởi vì bảo vật gia truyền, nhưng mà trưởng bối La gia ngươi sợ là còn có dụng ý khác.
Mà việc đã đến nước này, có đôi lời là không thể nói ra được.
- Họa trục này là do một vị cô nương khác cướp đi rồi giao cho ta!
Lâm Nhất nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Cô nương ấy ngươi cũng chưa từng gặp, nàng tên là Mộ Vân! Nàng biết rõ trong lòng ta còn có nút thắt, nên mới mạo hiểm làm việc này, lại bị La Hận Tử giết chết rồi...
Đến đây hắn lại dừng, lát sau lại lên tiếng:
- Trước lúc Mộ Vân chết, nàng đã nói rằng, ta nhất định phải báo thù cho nàng! Vậy nên, ta mới từng bước áp bức, đả thương La Hận Tử...
Vũ Tử nghe thấy tên của cô nương kia, không khỏi nhớ lại một màn trong sơn động bên cạnh Thính Vũ tiểu trúc. Sắc mặt nàng chợt ửng đỏ, vội vàng nói:
- Nàng kia thật sự là si tình. Chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh, ngươi không nên phụ lòng người ta mới phải! Mà lúc trước ngươi đã đả thương La Hận Tử trưởng lão, xem như là đã báo được đại thù rồi! Tại sao hôm nay lại còn muốn giết bà ấy? Đắc tội với La gia chưa kể đến...
Lâm Nhất có cảm giác như mình lại rơi vào trong một sự bất lực, giống như cái lúc hắn đối mặt với Mộ Vân. Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, cười cười nói:
- Những chuyện phải giấu kín, thông thường là khó mà phân biệt được trắng đen. Huống chi sự thật cũng không phải như thế. Ngươi đã không chịu tin, ta biết làm thế nào cho phải? Về phận La Hận Tử và La gia...
- Lâm Nhất, chuyện nữ nhi tình trường của ngươi không liên quan đến ta, tin hay không thì có vấn đề gì?
Lời nói của Vũ Tử khá là lạnh nhạt, có chút ý tứ cảnh cáo. Hiện nàng vẫy đang cảm thấy tiếc hận cho cái chết của một nữ đệ tử mỹ mạo hơn người, không nhịn được mà quát lên:
- Nếu như không phải có ý định dòm ngó, mong muốn thì Mộ Vân nàng sao có thể xả thân cướp đoạt họa trục? Mọi lỗi lầm đều là do ngươi...
- Họa trục vốn dĩ là của ta mà...
Lâm Nhất nói đến đây thì liền ngậm miệng, chỉ cảm thấy đủ cảm xúc lẫn lộn...
Vũ Tử không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lời lẽ hàm hồ! Họa trục chính là vật gia truyền của nhà ta, chớ có ăn nói bậy bạ!
Có phải là ăn nói bậy bạ hay không thì hắn cũng khó mà giải thích được! Lâm Nhất giơ vật trong tay lên, mang theo sự cô đơn, thản nhiên nói:
- Hơn sáu trăm năm trước, ở bên trong một động phủ trong một tòa Tiên cảnh, ta đã nhặt được cuốn họa trục này! Trong đọng phủ kia có hai cánh cửa một sáng, một tối, một mộ viết cách biệt, một mộ khác là quay về...
Hắn nói đến đây, thì giống như trầm tư suy nghĩ đến điều gì đó, ngữ điệu thả nhẹ, trầm ngâm nói tiếp:
- Đạo như mây xa, hoài niệm khói bụi hồng trần. Luôn nhớ về người, nghìn giấc mộng cũng hóa hư vô. Người đi rồi về, Người đến rồi đi...
Ở trong khu vực táng tinh, từng đạo phi hỏa tán loạn rơi xuống, rồi lập tức biến mất trong tầng tầng hư không. Địch và ta, hai bên có hơn trăm người, đội hình kéo dỡn hơn hai ba mươi dặm, trong tình thế hủy diệt, cái xu thế vây công kia vẫy cứ cố chấp, im lặng diễn ra.
Vũ Tử không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn chung quanh, cũng không muốn nghe Lâm Nhất lẩm bẩm cái gì đó. Chỉ là cái giọng nói trầm thấp kia cứ ung dung vang lên bên tai nàng, khiến nội tâm nàng không nhịn được mà khẽ run lên. Hắn giống như đang mắc kẹt bởi một chuyện nào đó, liên tục nhắc đến tiên cảnh, động phủ, còn có gì mà Luôn nhớ về người, nghìn giấc mộng cũng hóa hư vô. Người đi rồi về, Người đến rồi đi...
Đó căn bản là lời thổ lộ của một người con gái. Cách biệt, quay về, một lòng hướng đến, lưu luyến không quên...
Trong lúc bước đi, vô tình bắt gắp một ánh mắt. Vũ Tử làm như không thấy, lạnh nhạt nói:
- Dù cho ngươi giải thích như thế nào thì đến cuối cùng vẫn phải trả lại họa trục cho ta! Ta xem đó là chí bảo gia truyền cũng không phải vì nó liên quan đến gia phụ, mà còn bởi vì phía trên bức họa...
Nàng còn chưa nói xong câu, thì cuốn họa trục kia lại đột nhiên bay đến trên tay Lâm Nhất, hơn nữa nàng còn nghe thấy một câu:
- Rốt cuộc người trong tranh này là ai? Ngươi không biết, nhưng ta thì biết!